Thư Viện Chùa Dược Sư
CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
Những Đoản Khúc Cho Mẹ & Chị
---o0o---
 
Không biết tôi đã đọc Bông hồng Cài áo của thày Nhất Hạnh bao nhiêu lần.  Từ những ngày còn thơ ấu sống trong vòng tay mẹ, cho đến ngày hôm nay, khi nấm mồ của mẹ đã xanh ươm cỏ, bài viết luôn làm tâm hồn tôi chùng xuống trong những yêu thương dịu dàng nhất.  
Dù mẹ là một hiện thực dấu yêu cho đến một hoài niệm ngậm ngùi, hình ảnh mẹ luôn choáng ngời trong tâm trí. Có những đêm dài thức giấc, nhìn ánh trăng lạnh ngoài khung cửa,  khát khao đến cháy lòng được mẹ trở về trong vài sát na ngắn ngủi.  Dù vẫn cầu nguyện rằng, trong thế giới bên kia, mẹ đang thênh thang bước trong cõi Vô minh, cởi bỏ hết muộn phiền quỳ bên chân Phật.
Mẹ ơi, con đã đọc nhiều bài thơ cổ,
Con cũng từng xem nhiều áng văn hay,
Con đã nhiều đêm ngắm ánh trăng lên
Ngậm lơ lửng một vầng mây bạc
Con cũng nhiều ngày đi dưới những hàng cây
Trong những con phố cổ, nghe mùa thu đổ lá,
Ngắm mùa hạ tuôn đổ nắng vàng
Và mùa đông ngập trời sương trắng
Nhưng mẹ ơi, vẫn không có gì tuyệt vời bằng ánh mắt của mẹ,
Không có gì dịu dàng hơn ánh mắt và tiếng nói của mẹ
Vậy đó, vậy mà giờ tôi đã mất mẹ. Dù bao nhiêu tuổi, mất mẹ vẫn làm con người hụt hẫng.  Ngày trước, khi còn mẹ,  các anh em ở những nơi xa xôi vẫn xoay tròn trong quỹ đạo với mẹ là tâm điểm. Tâm điểm đã tan, những đứa con chỉ còn là những điểm sao lạc lõng bơ vơ giữa bầu trời đêm. 
Mùa Vu lan lại tới, giỗ đầu mẹ chưa đến, ngập ngừng cài bông hồng trắng lên ngực áo để kiêu hãnh rằng mình đã một thời có mẹ, nhưng cũng để xót xa rằng mẹ đã ngàn đời cất bước ra đi. Không bao giờ còn được ôm lấy mẹ, nói rằng: Mẹ ơi, mẹ có biết là con thương mẹ lắm không.  Không bao giờ còn mua được một cái áo, một đôi giày cho mẹ, để nhìn mẹ trong bộ quần áo mới, nở nụ cười hiền hậu. Không bao giờ còn được áp má vào má mẹ, ngửi mùi trầu không nồng nàn quen thuộc.
Vào những năm gần mất, trí óc mẹ đã trở nên lú lẫn.  Mẹ như một đứa bé nói những lời ngô nghê thật dễ thương, nhưng mẹ đã làm chúng tôi rơi nước mắt mỗi khi đút thức ăn cho mẹ"Thôi, tôi không ăn đâu, nhà còn cả đám người kia kìa, đem vào cho lũ trẻ nó ăn."  Trong tâm thức, mẹ vẫn nghĩ đang sống những ngày cơ cực xưa cũ, nhịn miếng ăn miếng mặc cho chồng con. Hoặc đôi khi "Thôi, các cô ở chơi nhé, tôi xin phép tôi về lo cơm cho ông ấy".  Ôi, những người mẹ Việt nam, dù lúc nào, dù ở đâu, cũng quên mình mà nghĩ đến gia đình. Rồi những tháng nằm trên giường bệnh, dù đã mê man, nhưng lúc nào hỏi mẹ có khỏe không là "Dạ, cám ơn, ông nhà tôi vẫn khỏe". Mẹ ơi, có lúc nào trong cuộc đời, mẹ nghĩ và lo đến mẹ không?  Lắm lúc, tôi xót xa nghĩ đến mẹ, nghĩ là mẹ khổ vì chỉ nghĩ đến chồng con, anh em. Lúc nào cũng dạy con "Người ăn thì còn, mình ăn thì mất, con ạ.", nên lúc nào cũng nhịn ăn nhịn mặc.  Nhưng thật ra sống như vậy, mẹ có khổ không nhỉ.  Chỉ thấy chồng con vui, là mẹ vui; chồng con an nhàn là mẹ thư thái dù mẹ có vất vả đến mấy đi chăng nữa.  Cái tâm tịnh là đủ có phải không mẹ.  Vậy đó, vậy mà mẹ tôi đã trăn trở biết bao ngày trên giường bệnh trước khi nhắm mắt …
Trong da thịt chúng con, vẫn là một phần máu xương của mẹ
Và trong những bằng cấp, tiền tài chúng con hiện có
Vẫn đẫm ướt những ước mơ và hi vọng của đấng sinh thành
Vẫn nhuần nhuyễn những cơ cực mẹ cha
Vậy mà giờ đây chúng con làm gì được,
Khi mẹ trong cơn đau đớn từng ngày
Khi bố không còn nói tiếng yêu thương
Khi những nghĩa ân không bao giờ đền đáp
            Mẹ ơi,
            Con chỉ biết thắp nén nhang thơm
            Trong những lúc trăng lên mà âm thầm cầu nguyện
            Mong mẹ sớm thoát khỏi những đớn đau của kiếp người
            Để bố mẹ mỉm cười đâu đó
            Và để chúng con
Gắng cười trong nước mắt tuôn rơi
Và như thế, chúng tôi đã bao ngày cầu nguyện trong nước mắt cầu cho mẹ được giải thoát.   Mẹ đã ra đi trong một ngày vía Phật.  Mẹ đã ra đi, để chúng tôi vẫn cảm thấy mình còn dại khờ biết bao nhiêu khi thiếu những lời bảo ban của mẹ, để chúng tôi cảm thấy mình bơ vơ khi thiếu cái bóng dáng nhỏ bé xinh xinh của mẹ.
Khi vành tang mẹ chít vừa đầy năm tháng, tiếng điện thoại một buổi trưa thứ bảy bất ngờ đem đến những đau đớn ngậm ngùi. Tin người chị thứ năm đột ngột qua đời từ bên kia đại dương làm buổi trưa chợt tối sầm ánh nắng. Một người mẹ tuyệt vời đã ra đi, rồi một người chị tuyệt vời cũng lại ra đi.
Trong gia đình, chị là một bản sao hoàn chỉnh nhất của mẹ và một tấm gương phản chiếu sự linh động của bố.  Tình yêu của Bố và mẹ đã tạo nên người chị dấu yêu mà cả nhà cùng kiêu hãnh. Chị đã cho chúng tôi những bài học hoàn hảo về lòng nhân đức, về lòng thương yêu, về sự nhẫn nại, về lòng hi sinh, về sự siêng năng làm việc không ngưng nghỉ.  Với bố mẹ, chị luôn là một người con chí hiếu. Với các anh chị em, chị luôn thuận thảo yêu thương hết lòng. Với chồng con, chị luôn tận tụy quên mình, tảo tần nuôi chồng đi học tập, nuôi con khôn lớn, vun vén gia đình. Với họ hàng, bạn bè, và ngay cả người không quen biết chị luôn đối đãi hết mực chân tình. Một đời cực khổ nhưng nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi. Dù công việc tất bật đến đâu, nhưng lúc nào cũng nói cười niềm nở, và hát lảnh lót như chim. Chị đi đến đâu là cũng mang theo một trời đầy thương yêu và sức sống. Trong đời sống ngắn ngủi của mình, chị chỉ cho đi mà không bao giờ nghĩ  gì đến nhận.   Trong tâm tất cả những người đã biết chị, mỗi khi nghĩ đến chị, ai ai cũng thấy lòng ấm áp và trìu mến.   Vậy mà chị đã nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời, như một đám mây tách khỏi vầng trăng, như một làn sương sớm mỏng manh nhẹ tan khi vạt nắng đầu ngày đi lên.   
Chỉ mới trước chân đến Mỹ vừa tròn một tháng, những cơ cực của ngày tháng cũ chưa kịp tan dấu trên đôi vai muộn phiền; những ước mơ, những hăng say bước vào một đời sống mới còn lóng lánh trên đôi mắt đen nâu hạt dẻ, nụ cười vẫn nồng ấm với hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt tròn phúc hậu, chị đã vội vàng lìa xa cuộc sống vô thường để bước vào cõi khác…
Hàng cây cao ngợp xanh bóng lá
Mặt nước hồ êm ả trong xanh
Giữa không gian thinh lặng buổi trưa hè
Chị đã mất, đã ra đi miên viễn
            Nụ hoa xanh vẫn còn đây ngơ ngẩn
Lá rũ mềm hiu hắt những ưu tư
Mây mênh mang chùng thấp xót xa buồn
Chị nay đã muôn đời xa cách mãi
Trời Ca li mênh mang nắng hạ
Ôm hộp tro tàn, lệ ứa tràn mi
Thắp nén nhang thơm khấn nguyện chị rằng
Thôi chị nhé từ nay đừng ray rứt
Hãy quay đi, bước về nơi chốn lạ
Bỏ cõi vô thường để niệm Phật tâm an...
Dù rằng hình ảnh chị không bao giờ phai nhòa trong tâm trí, dù rằng lúc nào cũng cầu nguyện cho chị mau siêu thoát, nhưng nước mắt làm thế nào kềm giữ khi nghĩ tới nụ cười ấm áp dễ thương của chị.
Lên đỉnh núi cao
Thấy trời lồng lộng
Nắng đơn côi và gió núi cũng đơn côi
Xuống biển cát vàng
So'ng nhảy nhấp nhô
Thấy cuộc đời mong manh như sương khói
Thâ'y con người bé nhỏ đến hư không
Sắc cũng thành không, không cũng thành sắc
Chút tâm lành mong thấu đến trời xanh
Chu't xác thân ai đốt cháy lụi tàn
Đời ngơ ngác, chim muông cùng ngơ ngác
Một đám mây vương,
Một cõi Phật về
Cầu cho chị nghỉ yên giữa ngàn trầm hương khói
Một trang sách đời đã qua đi, thôi thì ….
Chị ơi xin hay ngủ yên
Quên đi trần thế, về miền an vui
Hôm nay, khi tiếng chuông chùa ngân vang báo mùa Vu lan tới, khi tiếng mõ đều đều lại bắt đầu những lời kinh cầu siêu cho những người đã khuất, nước mắt vẫn rưng rưng khi đọc lời kinh cầu nguyện cho mẹ và chị mau siêu thoát.  
Mẹ ơi, dù mẹ ở đâu, chúng con vẫn luôn là con của mẹ. Chị ơi, dù chị ở đâu chúng em vẫn luôn là em của chị.  Dù sống kiếp nào đi nữa, chúng con vẫn mong luôn được là con của mẹ, chúng em vẫn sẽ là em của chị.  Mẹ và chị vẫn luôn là những hình ảnh để chúng tôi tự hào, để chúng tôi tôn thờ và để chúng tôi ngàn đời yêu quý. Chắp tay cúi đầu, xin cầu nguyện đức Phật từ bi đem mẹ và chị vãng sanh Cực lạc quốc.
Hai tay buông xuôi
Hàng mi khép lại
Cuộc đời giờ chỉ còn những hư không
Thênh thang cõi lạ
Giã chốn vô thường,
Nhìn quanh quẩn chỉ còn toàn sương khói
Nợ trần gian rũ sạch
Phiền não cũng tiêu tan,
Nuối tiếc chi những mong manh trần thế
Dứt nợ hồng trần
Thoát cõi trần ai
Về cõi Phật thong dong đôi chân bước….
--o0o--