Thư Viện Chùa Dược Sư
CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
BÔNG HỔNG DÂNG MẸ
---o0o---
 
Kính dâng lên mẹ đóa hồng
Thắm tươi dào dạt mênh mông biển trời.
Khi ngọn gió mùa thu bắt đầu nhè nhẹ âu yếm hôn lên từng cây lá và lộng vaò những áng mây mong manh trắng ngà trên trời cao thì trong lòng chúng ta ai ai cũng xao xuyến, bồi hồi nhớ mẹ. Một nỗi nhớ u hoài da diết vơi đầy trong tâm hồn, rồi khi tiếng chuông chùa rơi nhẹ qua thềm Vu Lan, càng làm cho lòng ta thêm lai láng hòa quyện vào dòng tâm sự  của Tôn Nữ Thanh Yên:
Tóc xanh hăm mấy tuổi đầu 
Vấn vuơng bên mẹ tìm âu yếm tình 
Mai sau dù có lênh đênh 
Thương hoài hương tóc mẹ mình ngày xưa.
Với những nỗi nhớ tha thiết, mang nặng trong tâm hồn của những người con ly hương trên bước dặm trường sống xa quê, xa tình thương cha mẹ, thì đó là nỗi khổ đau khôn cùng tận. Đôi khi trong giấc ngủ chúng ta cảm thấy vui sướng chợt thấy mình về thăm Mẹ với Phước Lập: Con lại về với mẹ trong chiêm bao 
Ôm lời ru sống ngọt ngào bên thơ ấu 
Ôm tiếng võng kẽo cà trưa hàng sấu
Khoảng trời xanh con hát giữa thanh bình.
Ôi ! Sao mà đong đầy hạnh phúc, thiêng liêng quá. Khi chúng ta được còn mẹ và sống bên mẹ trong những ngày ấu thơ, hồn nhiên. Mẹ sưởi ấm chúng ta bằng tình thương vô bờ bến, mẹ tập cho ta đi từng bước một vào đời, mẹ cho ta tất cả không nuối tiếc một điều gì. Công ơn ấy tuổi thơ nào chúng ta có hay biết gì, cứ thế để thời gian qua đi. Đến khi chúng ta chợt hiểu ra, thì đã qua rồi những năm tháng vàng ngọc bên mẹ như niềm nhớ nhung của Thích Nữ Diệu Ngân: 
Vòng tay nhỏ con ôm tròn tuổi dại
Mẹ ngọt ngào như gió mát ban mai
Bài ca dao ru con ngủ hằng ngày
Niềm mơ ước tương lai đầy rực rỡ.
Bước chân vào cuộc đời với bao vinh nhục công danh. Chúng ta cứ thế mà xa mãi, sống không có mẹ bên cạnh, dần hồi chúng ta càng lạc lõng, bơ vơ như cánh chim lẻ đàn. Đến khi chợt nhớ hay bị thói đời đen, trắng bạc đãi chúng ta, thì mới thảng thốt tìm lại con đường về mái nhà xưa, có tình thương cha mẹ như ray rứt của Từ Kế Tường:
Cho tôi tìm lại con đường
Ngày xưa mẹ đã đến trường với tôi 
Cho xanh bờ cỏ mẹ ngồi
Vàng thêm sắc lá, lưng đồi tiếng ve
Mẹ ơi ! Bóng mẹ là quê
Để khi mệt lả con về náu thân.
Tình yêu của mẹ bao la vô biên, chúng ta không sao diễn tả bằng lời, bằng chữ được. Mẹ cưu mang ta chín tháng mười ngày cực nhọc, mẹ ẵm bồng nhai cơm cho ta đến bao năm lao lực khôn cùng. Vậy mà mẹ vẫn tươi cười không một chút than van, miễn sao chúng ta mau trưởng thành là mẹ vui lòng hả dạ, cho nên nghĩ đến thâm ân cao rộng như trời biển của mẹ cha, Thích Huyền Thanh tâm sự:
Cánh diều bay lả trên cao
Tiếng chuông thiên mụ vơi bao trái sầu
Nhớ tình của mẹ thâm sâu
Nuôi con khôn lớn nào đâu tính gì.
Anh ơi ! Dù có bôn ba trên vạn nẻo đường đời và sống nơi phương trời vi-n xứ, với bao công danh rạng rỡ thì xin anh đừng quên đi tình thương cao quí của cha mẹ, mà hãy để lòng mình trong giây phút bình yên, thanh thản, mà sống lại với những gì ngày xưa êm ấm nhiệm mầu bên mẹ. Em cũng đừng nên đánh mất tuổi thơ ngọc ngà, hồn nhiên của mình trong lòng mẹ, hãy nâng niu gìn giữ, bảo trọng tình thương yêu của cha mẹ, vì đó là một cuộc đời và một tương lai sáng lạn của em. Chúng ta đừng nên xúc phạm, làm tổn thương trái tim cha mẹ bằng lối sống dục vọng không biết đủ của mình, mà trở thành nghịch tử bất hiếu. Một ngày sống bên cha mẹ là một ngày hạnh phúc nhất trần gian không gì bằng. Bởi vậy, chúng ta bất cứ ai sống trên đời này, khi xa mẹ đều giống như Trần Trọng Trí cảm thấy:
Con nằm trên võng đong đưa
Lời ru của mẹ xa xưa u sầu
Lời ru con ngủ ngọt ngào
Như đêm trăng sáng thuở nào xa xăm.
Mới chỉ sống xa cha mẹ thôi mà đã buồn như thế, huống chi đến một ngày nào đó chúng ta khổ đau, kinh hoàng như Đỗ Trung Quân:
Mẹ ta tro bụi trên sông
Xuôi bèo hoa nẻo hư không mẹ về
Chiều hoa trắng rợn bốn bề
Trần gian thêm một kẻ về - mồ côi
Từ đây chỗ mẹ ta ngồi
Mây như tóc trắng - rối bời - mây qua 
Mất mẹ là một tai nạn khủng khiếp cho chúng ta trong cuộc đời. Mất mẹ là đời ta như lạc loài, đơn côi, hoang tàn mất hướng đi, rồi lại càng thê lương, tê tái khi chiều về trong gió thu mà nghe lòng Nguyễn Viện nức nở:
Bên trời gió vẫn ru mây
Vàng hoa mộ cỏ xanh đầy tiếng chim
Nghìn năm cõi mẹ lắng chìm
Con về tắt nắng khuấy tim đau lòng.
Tất cả đều sẽ vô nghĩa đối với người con mất mẹ. Còn gì để cho người con mất mẹ mơ ước một tương lai, một cuộc sống trong nhung lụa cao sang. Công danh thành đạt để làm gì khi chúng ta không còn mẹ. Bởi thế ta hãy cùng Chinh Ngữ san sẻ nỗi luyến thương:
Mẹ nhặt lấy thời gian
Vắt lên bờ tóc trắng
Lòng con về trĩu nặng
Lờ ru xa bên đời
Ôi ! Thật đớn đau tận đáy lòng cho người con mất mẹ, có gì bất hạnh và khốn nạn cho bằng khi công danh đến hồi tột đỉnh, mà lại không còn cha mẹ bên cạnh để đền đáp công ơn cha mẹ sanh thành. Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ da diết với dòng lệ vơi đầy trong tâm hồn chúng ta như Hoàng Tất đau đớn thấy:
Trên con đường hôm nay đầy lá đổ 
Tôi bước đi, đi mãi giữa hoàng hôn
Thoáng bơ vơ, lạc lõng dậy trong hồn
Khi chợt nhớ, mẹ đã không còn nữa
Tất cả trong bao đớn đau tâm hồn, tê tái con tim của những người con bất hạnh mất mẹ. Càng quằn quại nhớ thương thêm, khi cánh hồng màu trắng tang thương cài lên áo anh trong mùa báo hiếu Vu Lan về. Một màu trắng lạnh lùng làm nước mắt tuôn rơi mặn chát trên đầu môi, để rồi thấm vào lòng nghe bao cay đắng, tức tưởi nghẹn nghào. Càng nhìn người ta diễm phúc được còn mẹ và cài lên áo một cành hồng tươi thắm, thì càng thấy lòng buốt giá, tủi phận phải không anh? Ngày xưa trong cái tuổi ấu thơ anh cũng như em, bên mẹ đến chùa đón Vu Lan như hôm nay trong niềm vui với đóa hồng tươi thắm. Đã hết rồi. Đã mất rồi những năm tháng thần tiên ấy, giờ đây chỉ còn là cánh hồng trắng mang bao nỗi buồn trống vắng trong lòng Khương Vi:
Thu sang lá rụng sân chùa cũ
Mà mẹ ra đi chẳng hẹn về
Lắng tiếng chuông ngân hòa nhịp mõ
Nghe lòng chết lịm nỗi đau tê
Dù anh bất hạnh mất mẹ và em diễm phúc còn được mẹ. Tất cả đều mang một nỗi niềm trong lòng thương mẹ và nhớ mẹ. Xin anh và em hãy lắng đọng tâm hồn mà thắp nén hương lòng quì dưới Phật đài thành kính dâng lên tấm lòng người hiếu tử. Trong mùa Vu Lan - Báo Hiếu thiêng liêng nhiệm mầu này là dịp để cho anh nhớ lại những lời cha mẹ dạy mình sống với đời sao cho thánh thiện thủy chung. Rồi chính em cũng chuẩn bị cho mình hành trang vào đời bằng những lời cha mẹ dạy dỗ mình trong một thời gian dài trong tổ ấm thân yêu. Em phải làm sao trở thành nhân tài giúp ích cho xã hội, đất nước và sống đừng quên cội nguồn, quên nghĩa ân. Dù cha mẹ sau này có bị vô thường cướp mất đi, em cũng không ân hận. Vì đã làm đúng lời cha mẹ dạy sống đúng nghĩa đạo đức một con người. 
Cuối cùng xin anh và em cùng nhau chắp tay dâng tất cả lòng mình lên đấng sanh thành dưỡng dục bằng những đóa hoa hồng trong tâm thồn hiếu tử với vô vàn thiết tha mà Tuệ Duy Trương rung cảm:
Hoàng hôn xuống, chuông chùa ngân nhè nhẹ
Vu Lan kinh trầm ấm vọng vang trời
Dù mai này đời chia xẻ trăm nơi
Con vẫn nhớ tiếng ru hời của mẹ.
Mùa báo hiếu Vu Lan 94
--o0o--