Thư Viện Chùa Dược Sư
CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
Tình Mẹ... Điều Kỳ Diệu
Linh Uyên
---o0o---
 
Buổi sáng trời còn lạnh hơi sương, tôi xuống phòng châm cứu như thường lệ. Tất cả đều im ắng, không gian thật trong lành. Tôi bước nhẹ lên thềm, mắt ánh lên niềm vui khi thấy cánh hoa vàng đang hé nở, vươn lên trong gió sớm đón ánh bình minh rạng rỡ của một ngày mới. Tuệ Tĩnh đường Linh Chiếu đã có những kỷ niệm gắn bó thân thiết với tôi từ lúc nào tôi cũng không hay. Mỗi sáng đến đây để được nghe, được xoa dịu bao nỗi đau, nỗi khổ, nỗi nghèo của bệnh nhân đã trở thành niềm vui, thành một phần hồn của tôi. Tôi nhớ mãi người thiếu phụ trẻ có sức vóc và gương mặt dễ nhìn với câu chuyện của cô cách đây hai tháng... 
Cô ấy đã có chồng và ba đứa con nhỏ, đứa nhỏ nhất chỉ mới năm tháng. Chồng cô vừa bị tai nạn chết trong một chuyến đi rừng đốn củi, bỏ lại người vợ nghèo với ba đứa con côi. Cô nuốt vội niềm đau mất chồng để lao vào công việc, làm thuê cuốc mướn kiếm tiền nuôi con. Một hôm đang làm cỏ trong một khu vườn lạ, cô không biết cái giếng sâu mười thước không có nước đã bị cỏ phủ kín lên trên nên vô tình bước qua và rơi tõm xuống đáy rồi ngất đi. Độ vài giờ sau tỉnh dậy, cô mở mắt thấy mờ mờ, nhớ lại mình đã rớt xuống giếng, cô nhìn lên chẳng thấy gì ngoài một khoảng tối đen, biết chẳng có ai bên trên nhưng cô vẫn cố kêu cứu trong vô vọng. Phần tối, phần sợ, phần quá đau đớn, cô chẳng còn biết làm sao nên đành nằm im lìm thin thít. Chợt cánh tay cô chạm lên một vật gì lành lạnh, mềm mềm, cô giật mình thụt tay lại và cố giương đôi mắt đờ đẫn nhìn xem vật gì ? Cô kinh hãi và bất tỉnh lần thứ hai. Nhưng trong cái chập chờn hôn mê, cô nghe văng vẳng tiếng kêu bên tai : - "Má ơi ! Má ơi !". Cô bừng tỉnh dậy. Tiếng kêu càng gần hơn, dồn dập hơn : - Má ơi, má đâu rồi, má ơi... Cô lẩm bẩm : - Thôi đúng rồi, tiếng bé Hai. Rồi tiếp theo là tiếng khóc thét. Cô đau đớn rên lên : - Trời ơi ! Con tôi, bé Hai đang ẵm em nó. 
Cô há hốc miệng thật to nhưng âm thanh vẫn tắt nghẽn trong cổ họng. Tiếng bé Hai cứ tiếng dần về phía miệng giếng. Cô nhớ tới đám cỏ xanh phủ kín trên miệng giếng là nguyên nhân đã đưa cô xuống vực sâu... Cô như gào thét : - Bé Hai, dừng lại. Đừng bước tới con ơi ! 
Tiếng gọi mẹ lại càng gần hơn, tiếng khóc thét càng xé ruột xé gan hơn. Đôi mắt cô sáng rực, đôi môi bậm chặt : - "Không được, không thể được ! Bằng mọi cách mình phải trèo lên, không thôi bé Hai sẽ bước tới miệng giếng". Lòng thương con đẵ làm tan biến nỗi sợ hãi, tan biến cơn đau buốt. Cô dùng cùi chõ tựa vào thành giếng, sợ động đậy mạnh, con rắn sẽ vùng lên mổ vào mình, cô nhẹ nhấc cái chân dường như đã bị gãy, rồi thu hết sức tàn bấu mấy ngón chân vào những chiếc lỗ bên thành giếng, đôi mắt vẫn dán chặt theo con rắn, đôi tay tìm kiếm một vật gì để bám víu trèo lên và miệng thì luôn thều thào : - Má đây, má đây nè bé Hai ơi ! 
Con rắn vẫn nằm im như là một ân huệ cuối cùng. Cô có sức ghì chặt thành giếng. Và trong lúc quẫn nhất, trong lúc sự sống và cái chết gần kề nhất của mẹ con cô, cô nắm được một sợi dây leo từ trên miệng thòng xuống lòng giếng. - Má ơi... - Bé Hai. Đừng bước tới con ơi ! - Má ơi, má đâu rồi, má ơi... - Bé Hai ! Trời ơi ! Nam mô Đại từ Đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế  Âm Bồ Tát, xin Ngài hãy cứu con của con... 
Cô đu lên nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn. Và thật phi thường, với mãnh lực phát ra từ lòng thương con vô bờ, cô đã không còn biết gì đến nỗi đau đớn của thân thể mình nữa, cô chỉ còn nghe tiếng kêu văng vẳng bên tai : - "Má ơi !..." mà hùng dũng phăng lên, phăng lên. Đôi tay tươm máu vừa bấu lên được miệng giếng, cô thu hết nghị lực sau cùng, cố trườn lên được nửa người thì đôi chân đã tê dại, không thể kéo lê nổi, hơi thở của cô chùn lại thật ngắn thật rút. Vừa lúc đó, bé Hai chợt thấy má nó. Sau tiếng hét thất kinh của con : - Má... ! Cô đã không còn nghe thấy gì nữa.  
Chúng tôi vẫn ngồi túc trực theo dõi từng hơi thở của người thiếu phụ. Cô bị chấn thương cột sống nặng, chân trái có thể bị gãy. Các vết thương đã được băng bó. Tất cả đều im lặng chờ đợi. Bé Hai đăm đăm nhìn vào mặt mẹ nó. Một tay ẵm em, một tay vẫn còn nắm chặt gói xôi đã bị bẹp dí trong bùn đất khi nó cố kéo mẹ nó lên khỏi miệng giếng. Đôi mắt vẫn còn ướt sũng giọt lệ của một thiên thần vừa lên năm. Bất giác, dòng nước mắt của nó chảy lên khuôn mặt trắng bệch của mẹ nó. Và kỳ diệu thay, sau một hơi thở dài, cô đã từ từ mở mắt. Tôi ôm chặt bé Hai vào lòng và cả hai cô cháu khóc ngon lành. Đôi dòng lệ tuôn chảy tràn ngập niềm vui trên thân thể người mẹ vừa mới hồi sinh. 
Tôi chắp tay ngang ngực, nhắm mắt lại tưởng niệm đến đức Quán Thế Âm. Hình ảnh người mẹ và đứa con, hai mảnh hồn chung một mối tình, thiêng liêng, hùng dũng và dịu ngọt vô cùng... đã cho tôi một niềm tin và tình thương trong cuộc sống này. Và từ đó, tôi mới hiểu vì sao các vị Bồ Tát dù đau đớn đến đâu các Ngài vẫn thiết tha yêu thương trần gian điên dại này. Bởi vì các Ngài mang trái tim của một người mẹ.  
--o0o--