NGHỆ THUẬT
SỐNG HẠNH PHÚC

CON CHIM SÁO
Nhị Tường dịch
---o0o---

 
 
Em chỉ mới lên 6 tuổi khi tôi gặp em lần đầu tiên trên bãi biển. Tôi đã lái xe đi một đoạn đường dài 3, 4 dặm đến bờ biển này, mỗi khi thế giới đóng cửa với tôi. Em đang xây một tòa lâu đài cát hay một  cái gì  đại loại như thế . Em ngước nhìn lên; mắt em xanh như màu biển,
“Chào cô” em nói
Tôi đáp bằng cái gật đầu và không có ý định quấy rầy một cô bé.
“Cháu đang xây đấy cô ạ”
“Cô thấy rồi. Xây cái gì thế?” Tôi hỏi mà cũng không quan tâm.
“Oà, cháu cũng không biết, cháu chỉ thích cái cảm giác của cát”
Nghe cũng hay, tôi nghĩ, và cởi giày ra. Một con chim sáo bay lướt qua bên cạnh
“Ðó là điềm hạnh phúc” em nói
“Cái gì cơ?” Tôi hỏi, cũng không lưu tâm.
“Nó là niềm hạnh phúc! Mẹ cháu nói những con chim sáo sẽ mang đến cho chúng ta niềm hạnh phúc”
Con chim bay là là xuống bãi cát. “Tạm biệt niềm hạnh phúc” Tôi thầm thì với mình, “Chào mi, nỗi đau...” và bước đi. Tôi quá buồn chán; cuộc sống của tôi dường như hoàn toàn mất thăng bằng.
“Tên cô là gì” Em vẫn không chịu buông tha.
“Ruth,” tôi đáp. “Cô là Ruth Peterson”.
“Tên cháu là Wendy... cháu lên sáu”
“Chào Wendy” tôi nói.
Em cười khúc khích, “Cô trông ngồ ngộ” em nói. Mặc dù đang buồn tôi cũng cười theo và bước đi. Tiếng cười khúc khích như tiếng nhạc của em đuổi theo tôi. “Hãy đến đây nữa cô nhé” Em gọi. “Chúng ta sẽ có một ngày vui khác”
Những ngày rồi những tuần theo sau đó lại thuộc về những công việc khác: một nhóm học sinh ngỗ ngược, những buổi họp phụ huynh, một người mẹ đau ốm. Một buổi sáng ánh nắng mặt trời rực rỡ khi tôi rút tay mình ra khỏi bồn rửa chén.
“Mình cần một con chim sáo"  Tôi nói với mình và cầm chiếc áo choàng.
Những hàng dừa nơi bãi biển vẫn chờ đón tôi. Những cơn gió se lạnh nhưng tôi vẫn tiếp tục đi dọc bãi biển, cố tìm lại sự bình yên mà tôi đang cần. Tôi đã quên cô bé và giật mình khi em xuất hiện.
“Chào cô Peterson” em nói. “Cô muốn chơi không?”
“Cháu định chơi gì đấy?” Tôi hỏi với sự khó chịu vì bị quấy rầy.
“Cháu không biết. Cô nói đi”
“Chơi đố chữ nhé?” Tôi hỏi với sự châm biếm.
Tiếng cười giòn giã vang lên lần nữa. “Cháu không biết trò chơi đó”
“Thế thì đi dạo nhé”. Nhìn em, tôi bỗng chú ý đến vẻ đẹp ngây thơ trên mặt em. “Cháu sống ở đâu” Tôi hỏi.
“Cháu ở đàng kia” Em chỉ về một dãy lều mùa hè ở phía trước. Lạ thật, tôi nghĩ, đang mùa đông.
“Cháu học ở đâu?”
“Cháu không đi học. Mẹ nói là đang kỳ nghỉ “
Em nói huyên thiên khi chúng tôi đi trên bờ biển, nhưng tâm trí tôi vẫn luôn nghĩ về những chuyện khác.
“Khi cháu trở về nhà,” Wendy nói,”hôm nay hẳn là một ngày hạnh phúc”
Cảm thấy dễ chịu hơn một cách lạ lùng, tôi cười đồng tình với em.
             Ba tuần sau đó, tôi chạy ào đến bãi biển trong trạng thái gần như  hoảng loạn, không muốn chào hỏi ai, ngay cả Wendy. Hình như tôi thấy mẹ em ở trước nhà và thấy muốn nhờ mẹ em giữ em ở trong nhà.
“Này cháu, nếu cháu không phiền” Tôi nói khi Wendy bắt gặp tôi đi ngang.”hôm nay cô muốn được một mình”. Em dường như xanh  xao hơn thường lệ và thở dốc.
“Sao vậy cô?” Em hỏi.
Tôi quay sang em và hét lên, “Bởi vì mẹ tôi đã mất !”, và rồi tôi nghĩ, Chúa ơi, sao tôi lại nói điều này với một đứa trẻ cơ chứ?
“Oà” em nói khẽ khàng, “thế thì hôm nay là ngày tồi tệ”
“Ư, hôm qua và hôm kia cũng thế, em đi đi !”
“Nó có đau không?”
“Cái gì đau?” tôi hỏi và cáu giận với em, với cả mình.
“Khi bà mất đấy?”
“Dĩ nhiên là đau rồi!” tôi khó chịu ngắt lời.  Chỉ nghĩ đến mình, tôi bỏ đi .
Chừng hơn một tháng sau đó, khi tôi đến bãi biển,em không có ở đó. Cảm thấy tội lỗi, xấu hổ, và thú nhận với chính mình là tôi nhớ em nên sau buổi đi dạo tôi đến căn nhà gỗ, gõ cửa. Một thiếu phụ trẻ đẹp ra mở cửa.
“Xin chào” Tôi nói. “Tôi là Ruth Peterson. Hôm nay tôi nhớ cô bé của chị và tự hỏi không biết cháu ở đâu”
“Oà vâng, Cô Peterson, mời cô vào”
“Wendy nói rất nhiều về cô, tôi ngại rằng tôi đã để cháu quấy rầy cô. Nếu cháu đã làm phiền cô, xin cô thứ lỗi”
“Không chút nào, cháu là đứa bé thú vị” Tôi nói và bỗng dưng nhận ra ý nghĩa điều mình đang nói. “Cháu đâu rồi?”
Wendy đã mất vào tuần trước, cô Peterson ạ. Cháu nó bị bệnh bạch cầu. Có lẽ nó đã không nói với cô." Lặng người đi vì bị sốc, tôi dò dẫm tìm chiếc ghế và cảm thấy tức thở.
"Cháu nó yêu cái bãi biển này, vì vậy cứ luôn đòi đến đây, chúng tôi không thể từ chối. Cháu dướng như khỏe hơn khi ở đây và nhiều lần cháu bảo là có "những ngày hạnh phúc". Nhưng vài tuần trước cháu suy sụp nhanh chóng...". Giọng bà mẹ ngập ngừng.
"Cháu đã để lại cho cô cái gì đó... tôi có thể lấy nó ra ngay. Cô vui lòng chờ tôi một chút nhé?" Tôi gật đầu một cách ngớ ngẩn, trí óc tôi cố tìm một điều gì đó, bất cứ điều gì để có thể nói với người phụ nữ đáng thương này. Người mẹ trẻ trao cho tôi một phong thư đã hoen ố, với dòng chữ in: Cô Peterson đậm nét, nét chữ  trẻ con. Bên trong là một bức vẽ bằng bút chì màu rực rỡ_ bãi cát màu vàng, biển màu xanh da trời, một con chim màu nâu. Ở bên dưới là dòng chữ nắn nót: MỘT CON SÁO MANG ÐẾN NIỀM HẠNH PHÚC.
Nước mắt tuôn trào, trái tim tôi đã gần như quên cách trải lòng ra, tôi ôm lấy mẹ của Wendy. "Tôi rất tiếc, tôi rất tiếc, tôi ân hận quá, " tôi thì thầm ,lắp bắp, và chúng tôi cùng khóc.
--o0o--