- 
                    
                    GIỮ CỬA
 
                    
                  
                  
                     
                    - 
                    
                    Trúc Giao
 
                    
                  
                  
                     
                    - 
                    
                    --o0o--
 
                    
                  
                  - 
                   
 
                  - 
                  
                  Ngày xưa lúc Ðức Phật còn tại thế, ngụ tại Nước Xá Vệ tại vườn 
                  cây của ông Cấp Cô Ðộc và Thái Tử Kỳ Ðà. Thưở đó có một Trưởng 
                  Giả rất giàu, nhưng tánh tình không tốt lắm. Ngoài bản tánh 
                  say mê làm ăn của ông ra, còn thì ông không kể là lương thiện 
                  hay không lương thiện, miễn sao có tiền bỏ túi là được. Ông có 
                  ba đứa con, hai gái một trai. Ðặt tính của ba đứa con nầy lại 
                  trái ngược với tánh của ông. Nếu có lúc ông tìm mọi cách vơ 
                  vét của cải ở những nơi từ thiện đem về bỏ túi, thì ba đưá con 
                  nầy lại tìm đủ mọi cách moi tiền để tiêu xài phung phí. Việc 
                  mà ông Trưởng giả kia lo rầu là ba đứa con tiêu xài phung phí 
                  tiền bằng con đường hút sách, cờ bạc. Không những vậy mà con 
                  của ông lại là trùm chúa đảng quậy phá xóm làng. Sự việc quậy 
                  phá cũng đã có rất nhiều người đến gặp ông Trưởng Giả than 
                  phiền nhưng vô hiệu lực. Không những vậy mà ông còn cậy quyền 
                  cậy thế bắt bớ dọa nạt, nên cho dù bị con của ông gây ra trăm 
                  điều đau khổ, nhưng mọi người trong hàng xóm láng giềng cũng 
                  phải cắn răng chịu đựng. Bên cạnh ông Trưởng Giả bất lương, và 
                  đám con phá phách kia là bà Trưởng giả, bản tánh của bà nhân 
                  từ, khoan dung độ lượng, lại biết tin tưởng Phật Pháp. Bà có 
                  được đặt tính tốt đẹp nầy là nhờ ở sự hướng dẫn giáo dục của 
                  cha mẹ bà. Mấy đứa con của bà mà hư, phần lớn đều do sự bao 
                  che của ông chồng bất lương của bà. Nhận thấy chồng con ai ai 
                  cũng sa đoạ nên bà rất buồn lòng. Nhưng bà suy nghĩ, đã có 
                  nhân duyên làm vợ, chồng, con cái với nhau, thì phải làm sao 
                  cứu khổ cho nhau. Tâm từ bi lương thiện của bà muốn không 
                  những cứu độ chồng con, mà còn phải làm thế nào đem giáo pháp 
                  của Phật tuyên bày cho nhân thế thức tỉnh để lo tu tập đạo 
                  thoát khổ. Ý đã cương quyết, nên một hôm nhân lúc trà dư tửu 
                  hậu, thấy ông Trưởng Giả vui nên bà nhân dịp mà bày tỏ tâm ý 
                  của bà:
 
                  - 
                  
                              - Này ông xã dễ thương của tui ơi, hôm nay có 
                  chuyện gì mà ông vui vẻ như thế, có phải ông đã trúng mánh rồi 
                  phải không?
 
                  - 
                  
                              Làm ra vẻ giàu sang kẻ cả, giọng say rượu lè nhè 
                  ông Trưởng Giả nói:
 
                  - 
                  
                              - Bà mà hỏi lúc nầy làm cho tôi rất là bực mình, 
                  bà có biết không? Nếu không phải là bà thì tui đây không nể vị 
                  tình đâu đó nhé!
 
                  - 
                  
                              Thấy ông chồng đang vui, bỗng nhiên trở nên giận, 
                  làm bà Trưởng Giả cũng hơi lo. Cái lo của bà là mất cơ hội tốt 
                  để thực hiện ý định của bà. Thấy thế bà dịu dàng nói:
 
                  - 
                  
                              - Việc gì đâu cũng còn có đó, sao mới thấy ông vui 
                  vẻ hứng chí như vậy, bây giờ lại trở nên giận dữ như thế. Thôi 
                  có chuyện gì thì mình cứ nói ra đi để có thể tui cùng chia sẻ 
                  với ông.
 
                  - 
                  
                              Thấy vợ năn nỉ, ông nhỏ giọng một chút nhưng vẫn 
                  còn bực tức:
 
                  - 
                  
                              - Bà có biết không, dự định của tui, cái mánh kỳ 
                  nầy ít nhất tôi phải bỏ túi cả bạc triệu lận đó, vậy mà mấy 
                  cái tên trời đánh kia nó dám làm hỏng chuyện của tui. Nhưng mà 
                  tui nói cho bà biết, sự việc cũng không đến nỗi trầm trọng 
                  đâu. Ngày trước tui dự định bỏ túi bạc triệu, thì bây giờ tui 
                  chỉ bỏ túi vài ba trăm ngàn thôi, như vậy kể ra cũng không tệ 
                  phải không bà?
 
                  - 
                  
                              Biết bản tánh của chồng và cái nghề không tốt đẹp 
                  gì, do đó bà rất buồn nhưng cũng làm bộ vui nói.
 
                  - 
                  
                              - Tưởng chuyện gì chớ chuyện nhỏ như vậy mà có ai 
                  dám qua mặt mình được. Thôi thì bạc triệu kỳ nầy chưa có thì 
                  kỳ khác, vài ba trăm ngàn kể như thế thì cũng tốt lắm rồi phải 
                  không mình?
 
                  - 
                  
                              Nghe vợ đề cao, ông Trưởng Giả kia cũng trở nên 
                  dịu dàng hơn, và nói đưa đẩy:
 
                  - 
                  
                              - Ðàn bà như bà đây thì chỉ biết cầu an thôi, 
                  nhưng mà tui nói cho bà biết lần khác thì tui khiên cả bao bạc 
                  về bỏ tủ cho bà coi. Nói xong như có cái gì khoan khoái ông 
                  cất giọng cười sang sảng một tràng dài.
 
                  - 
                  
                  Nhân thấy chồng vui trở lại, đây là cơ hội hiếm có nên bà liền 
                  nói:
 
                  - 
                  
                              - Ông à, với tài đức của ông việc kiếm ra bạc 
                  triệu cũng giống như người ta hốt lá rụng bỏ bao thôi chứ có 
                  khó khăn gì đâu. Ông à, có được như vậy là nhờ ông có tu tạo 
                  nhiều phước báo đời trước cho nên bây giờ ông mới có may mắn 
                  như vậy đó.
 
                  - 
                  
                              Nghe vợ khen mình có tu tạo phước báo từ kiếp 
                  trước ông cũng cảm thấy vui vui, nên bảo vợ nói tiếp:
 
                  - 
                  
                              - Bà cứ nói đi tui làm phước như thế nào, bà nghĩ 
                  là nhà mình ngày nay có như thế nầy nhờ như vậy thiệt sao?
 
                  - 
                  
                              Nghe chồng có ý muốn nghe về đạo lý, đây là đúng 
                  với tâm ý của bà muốn, nên bà rất vui mừng và nói:
 
                  - 
                  
                              - Thật sự là như vậy đó, bởi vì Ðức Phật đã từng 
                  dạy: Bánh xe Thiện Ác không bao giờ ngừng nghỉ, giây chuyền 
                  quả báo không bao giờ ngừng lại. Giàu sang hay nghèo cùng là 
                  tuỳ theo nghiệp biểu hiện, không có hiện tượng nào là không có 
                  nguyên nhân. Làm người mà tôn quý là từ sự lễ bái Tam Bảo mà 
                  sanh ra, làm người mà giàu có là từ sự bố thí mà sanh ra, làm 
                  người mà sống lâu là nhờ từ sự giữ giới mà sanh ra, làm người 
                  mà đoan trang là từ nơi nhẫn nhục mà sanh ra, làm người mà 
                  siêng năng là do từ sự tinh tấn mà sinh ra, làm người mà tài 
                  trí là từ nơi tu huệ mà sinh ra, làm người mà tiếng trong là 
                  từ nơi sự ca tụng Tam Bảo mà sinh ra, làm người mà sạch sẽ 
                  lành mạnh là do từ tâm mà sanh ra, làm người mà cao lớn tốt 
                  đẹp là vì đã kính trọng người khác, làm người mà thấp nhỏ xấu 
                  xí là vì đã khinh miệt người khác, làm người mà hôi hám thô 
                  kệch là vì đã hay giận dữ. Dốt nát là đã không trọng sự học 
                  vấn, đần độn là do không dạy bảo cho ai, câm ngọng là vì đã 
                  phí báng kẻ khác..
 
                  - 
                  
                              Nói đến đây ông Trưởng Giả chợt nhiên ngắt lời, 
                  ông hỏi:
 
                  - 
                  
                              - Cái gì? Bà nói làm người mà xấu xí nhỏ bé là do 
                  khinh khi người khác, điều đó có lộn không? Nói như vậy, tui 
                  đây kiếp sau phải sanh làm người lùn nhỏ xấu xí phải không?
 
                  - 
                  
                              Thấy thái độ của chồng như vậy, bà Trưởng giả ôn 
                  tồn nói:
 
                  - 
                  
                              - Quả thật như vậy, đó là lời Ðức Phật dạy. Có 
                  việc nầy tui muốn nói nhưng ông đừng có buồn, và đừng có giận 
                  thì tui mới dám nói.
 
                  - 
                  
                              Thấy vợ cứ rào trước đón sau, lúc đầu ông cũng cảm 
                  thấy hơi bực mình, nhưng ông lại thôi, và thúc dục:
 
                  - 
                  
                              - Ðược rồi, bà cứ nói đi tui không có việc gì đâu.
 
                  - 
                  
                              Thấy chồng có vẻ hoà hoãn và biết phải trái, nên 
                  bà rất lấy làm mừng và nói tiếp:
 
                  - 
                  
                              - Ông cái gì cũng được, nhưng có đôi lúc coi đồng 
                  tiền hơi nặng, vì vậy đôi khi ông cũng có chút khinh miệt 
                  người. Nếu nói theo định luật nhân quả thì gây nhân như thế 
                  nào thì quả báo sẽ như thế đó. Vừa nói bà vừa nhìn ông. Thấy 
                  trên gương mặt nhiều lần thay đổi, nhưng ông không nói gì cả. 
                  Thấy vậy bà cũng hơi yên tâm và nói tiếp:
 
                  - 
                  
                              - Nhân quả báo ứng rõ ràng lắm, tuy nhiên cho đến 
                  bây giờ đây cũng không phải là muộn màn lắm đâu nếu ông muốn 
                  thành tâm sửa đổi.
 
                  - 
                  
                              Nghe vợ nói như thế, mắt ông Trưởng Giả sáng rở 
                  lên và hỏi:
 
                  - 
                  
                              - Nếu nói theo như bà thì bây giờ đây tôi phải làm 
                  sao?
 
                  - 
                  
                              Biết là cơ hội đã đến, và mình có thể hướng dẫn 
                  người thân của mình trở về với con đường chân đạo, nên bà nói:
 
                  - 
                  
                              - Tui nghe nói Ðức Phật hiện nay đang ở tại Xá Vệ 
                  trong vườn cây của Ông Cấp Cô Ðộc và Thái Tử Kỳ Ðà, nếu ông 
                  thấy thích tôi sẽ đưa ông đến đó để nghe những sự hướng dẫn 
                  vàng ngọc của ngài.
 
                  - 
                  
                              Sau một thoáng suy nghĩ, ông Trưởng Giả đã đi đến 
                  chổ quyết định:
 
                  - 
                  
                              - Tui từ hồi nào tới giờ chưa bao giờ biết nghe 
                  lới bà, nhưng lần nầy thì tui phải nghe vì bà nói đúng. Tui 
                  không muốn trở thành đen đủi xấu xí, nghèo khổ như bà vừa nói. 
                  Nhưng nói cho bà biết, nghe lời bà nói đúng, không có nghĩa là 
                  bà lớn hơn tui đâu nhé.
 
                  - 
                  
                              Thấy ông chồng của mình cũng có những ưu điểm dể 
                  thương nên bà cũng giã lã:
 
                  - 
                  
                              - Ông yên tâm đi, trong nhà nầy Lúc nào ông cũng 
                  là lớn, là chủ của nhà nầy.
 
                  - 
                  
                              Thế là hai vợ chồng cùng nhau sửa soạn đi đến Xá 
                  Vệ. Không biết bà Trưởng Giả đã nói như thế nào mà cả ba đứa 
                  con yêu quý của bà cũng hăng hái sắp xếp đồ đạt đi theo cha mẹ 
                  để gặp Phật. Trước khi đi ông trưởng giả gọi tôi tớ trong nhà 
                  căn dặn từng phận sự của mỗi người. Thằng Ngu là một trong số 
                  gia nhân được ông Trưởng Giả tin cẩn, nên trước khi đi ông có 
                  cặn dặn hai ba lần:
 
                  - 
                  - 
                  Ngu con, ông và cả gia đình đi dự khoá tu ở Xá Vệ cho tới ba 
                  tuần lễ ông mới về, vậy khi mà ông bà và các cô cậu đi rồi, 
                  thì con phải ở nhà mà coi chừng cửa nẻo cho cẩn thận, và xem 
                  giây đang cột con lừa cho chắc chắn đừng để nó sút chạy mất 
                  nghe con.
 
                  - 
                  
                              Thằng Ngu nghe ông Trưởng giả căn dặn nó dạ luôn 
                  mồm:
 
                  - 
                  
                              - Dạ, dạ, con sẽ vâng lời ông, con sẽ không rời 
                  cửa nửa bước ông hãy yên tâm.
 
                  - 
                  
                              Dặn dò công việc nhà đâu đó xong xuôi, ông Trưởng 
                  Giả và cả nhà đi đến Vườn Cấp Cô Ðộc đển nghe Phật Pháp.
 
                  - 
                  
                              Sau khi chủ đi rồi, công việc trong trang viện 
                  tiến hành cũng tốt đẹp. Nhưng bỗng một ngày nọ, trong xóm có 
                  đờn ca xướng hát rất vui tai, người nô bộc trung thành nầy 
                  biết có việc vui như vậy cho nên trong lòng nó rộn rã,rạo rực, 
                  ray rức không yên. Còn đang suy nghĩ không biết làm sao đi qua 
                  bên ấy để coi hát thì Thằng Si bạn chí thân bên hàng xóm tới 
                  hỏi:
 
                  - 
                  
                              - Thằng Ngu, mày có biết hôm nay có gì đáng cho 
                  mày để ý hay không?
 
                  - 
                  
                              Giọng nói thểu não Thằng Ngu trả lời:
 
                  - 
                  
                              - Biết chứ sao không. Hôm nay có đám hát đó mà, 
                  nhưng mà tao phải giữ cửa, và coi dây của con lừa. Tao biết 
                  rồi thì làm gì được chớ?
 
                  - 
                  
                              Thằng Si nghe bạn nó nói như vậy cũng thương tình, 
                  nhưng nó lại không có ý kiến gì hay, nên nó đành bóp trán nhíu 
                  mày. Cuối cùng nó nói:
 
                  - 
                  
                              - Thằng Ngu, mày ráng chờ tao nghe không. Tao đi 
                  về hỏi ý kiến một số bạn bè của tao, nếu có cao kiến gì tao sẽ 
                  trở lại giúp mày. Nói xong nó lật đật chạy đi.
 
                  - 
                  
                              Một lát sau, Thằng Si nó chạy trở lại và nói trong 
                  mệt nhọc và mừng rở:
 
                  - 
                  
                              - Thằng Ngu ơi, tao đã có cao kiến giúp mày rồi 
                  đó, mày hãy chuẩn bị thay quần áo mới để mà đi chơi là vừa.
 
                  - 
                  
                              Nghe Thằng Si nói, Thằng Ngu cũng mừng lắm, nó vồn 
                  vã hỏi:
 
                  - 
                  
                              - Có cao kiến gì thì nói lẹ đi, tao đang nóng lòng 
                  muốn nghe.
 
                  - 
                  
                              Biết Thằng Ngu sốt ruột, nhưng Thằng Si cứ tứ từ 
                  hỏi:
 
                  - 
                  
                              - Nghe cho kỷ đây, có phải ông chủ mày kêu là mày 
                  Giữ Cửa, và coi chừng Con Lừa và Dây Buộc Con Lừa cho chặc có 
                  đúng không?
 
                  - 
                  
                              Nghe thằng bạn trời đánh nói, biết mình nóng ruột 
                  mà nó cứ hỏi chuyện này chuyện nọ. Mặt dầu bực mình nhưng còn 
                  phải nghe cao kiến của bạn nên Thằng Ngu đành phải nhẫn nại 
                  nói :
 
                  - 
                  
                              - Thì đúng rồi, ổng nói như vậy đó.
 
                  - 
                  
                              Thằng Si tỏ vẻ đắc ý nó nói:
 
                  - 
                  
                              - Nếu quả thật như vậy thì rất là dễ. Thằng Ngu, 
                  bây giờ mày hãy tháo cửa ra rồi mày buộc cánh cửa lên lưng con 
                  lừa, rồi mày ngồi lên lưng con lừa để đi xem hát vậy không 
                  phải một, hai, ba chuyện đều lưỡng, tam tiện hay không?
 
                  - 
                  
                              Nghe Thằng Si nói, miệng Thằng Ngu cứ lẩm bẩm: 
                  Tháo cửa cột lên mình con lừa, rồi cởi lừa đi coi hát. Tháo 
                  cửa đem đi có nghĩa là mình cũng giữ cửa. Cột lên lưng con lừa 
                  và dắt con lừa đi, có nghĩa là mình cũng trông coi dây và con 
                  lừa, như thế thì làm sao con lừa có thể sút chạy được. Rồi cởi 
                  lừa đi coi hát, Ố như vậy thì còn gì sung sướng cho bằng. Bất 
                  giác Thằng Ngu nó reo lên:
 
                  - 
                  
                              - Như thế thì hay quá, tao cảm ơn mày nghe Si.
 
                  - 
                  
                              Nghĩ như thế nào thì nó làm như thế đó. Thế là 
                  Thằng Si giúp Thằng Ngu tháo cánh mấy cánh cửa nhà đem ra buộc 
                  vào lưng con lừa, cả hai thay nhau cởi con lừa đi xem hát. Tại 
                  chổ hát, Thằng Ngu, Thằng Si và cả đám bè bạn rất là vui mừng 
                  ăn uống nhậu nhẹt, nói nói, cười cười, chén chú, chén anh, 
                  chén tôi, chén bác cho đến say mèm Thằng Ngu mới dắt lừa chở 
                  cửa trở về. Nhưng khi về đến nhà nó mới thấy nhà bị bọn cướp 
                  dọn sạch sành sanh, chỉ còn lại cái nóc và bốn vách tường. Sự 
                  việc nầy đối với Thằng Ngu nó không quan tâm lắm.
 
                  - 
                  
                              Sau khi mãn khóa tu cả gia đình ông Trưởng Giả trở 
                  về, thấy nhà cửa trống trơn, ông mới gọi Thằng Ngu vào tra 
                  hỏi:
 
                  - 
                  
                              Ông và cả nhà mới đi có vài ba tuần, con ở nhà giữ 
                  cửa mà sao cớ sự như thế nầy?
 
                  - 
                  
                              Nghe ông chủ hỏi Thằng Ngu trả lời:
 
                  - 
                  
                              - Dạ thưa ông, lúc ông đi ông có dặn là con ở nhà 
                  phải giữ cửa, xem chừng dây buộc lừa và con lừa. Con ở nhà giữ 
                  mãi ba thứ ấy cho tới bây giờ vẫn còn đủ không xót một món 
                  nào. Ông chỉ dặn con trông coi chừng đó chuyện thì con chỉ 
                  biết có thế, còn ngoài ra con không biết gì hết.
 
                  - 
                  
                              Ông Trưởng Giả nghe Thằng Ngu nói thế, ông túc 
                  giận vô cùng và trách mắn:
 
                  - 
                  
                              - Ngươi là Thằng Ngu đúng là Thằng Ngu, ông bảo 
                  ngươi giữ cửa chính là giữ những tài vật trong nhà, bây giờ 
                  tài vật đã mất hết, còn lại những cánh cửa nầy thì dùng vào 
                  việc gì?
 
                  - 
                  
                              Thấy ông chồng bực tức la lối Thằng Ngu, người nô 
                  bộc trung thành nhưng chỉ có cái là nó quá đần độn nên dạy như 
                  thế nào thì nó làm như thế đó. Thấy sự việc quá căn thẳng bà 
                  liền can thiệp:
 
                  - 
                  
                              - Thôi ông à, mình vừa mới đi dự khoá tu về, lời 
                  dạy của Ðức Phật còn đó, thái độ của ông như vậy thì thật 
                  không nên. Ðức Phật ngài dạy: Tất cả vật tùy thân đến và đi, 
                  như mộng huyển, như chiêm bao, như ánh chớp. Có còn chăng là 
                  nghiệp thức Thiện và Ác sẽ đi theo ta mà thôi ông có nhớ 
                  không?
 
                  - 
                  
                              Nghe vợ nói, ông Trưởng Giả đổi giận làm vui và 
                  nói:
 
                  - 
                  
                              - Bà nói phải lắm, tiền tài vật chất chỉ là ngoại 
                  vật, tui đã hiểu được việc nầy. easy come, easy go phải không 
                  bà? Nói xong câu nói đó cả hai vợ chồng ông Trưởng Giả đều 
                  cười vang, nụ cười của họ thật thánh thiện, thật giải thoát.
 
                 
                
                 |