Hoài Vọng
Ðan Phượng
--o0o--
 
Ta trót dại để hồn mình ngõ cửa
Nắng rơi vào làm rụng nửa mùa Thu
Nữa hồn kia tan loãng khói sương mù
Rồi Hạ đến cho hồn ta ấm lại
Ta đã đến như những loài chim
Giữa rừng hoang cỏ dại
Sưởi ấm tâm hồn
Bằng những khúc nhạc xa xưa
Ðường mông mênh đi mãi mấy cho vừa
Mà ta ngỡ thiên đường xưa đã mất
Khi tỉnh mộng biết là hư là thật
Biết cảnh đời là sa mạc hoang sơ
Giữa ước mơ và hiện thực bây giờ
Còn ngăn cách chỉ là trong gang tất.
-- o0o --