Cười Chút Chơi
Trúc Giao
--o0o--
 
A- Thần Hiệu Hơn Thuốc Tiên
            Sau khi chạy trốn khỏi vùng kinh tế mới, khỏe thân thì có khỏe thật, nhưng Tư Trời Biển không thể nào trốn thoát bệnh sốt rét rừng. Lúc còn tại Việt Nam Tư Trời Biển có lần tưởng chết vì cái bệnh ác quái nầy.
Sau nhiều ngày tháng ôm ấp mộng vượt biển để trốn khỏi cảnh đời lao khổ, Tư Trời Biển đã được một người bạn tốt thương tình cho đi chung chuyến tàu mà không tốn đồng xu nào. Trải qua mấy ngày đêm gian nan, vất vả trên đại dương Tư Trời Biển và người bạn tốt kia đã đến Hông Kông, và cuối cùng được định cư tại thành phố Detroit, thuộc tiểu bang Michigan.
Sống tại đây, mặc dầu đầy dẫy vật chất, thuốc men không thiếu thứ gì, nhưng Tư Trời Biển không hiểu sao chứng bệnh sốt rét rừng của mình bác sĩ không thể nào trị được. Ðể thích hợp với hoàn cảnh mới, Tư Trời Biển cũng tự an ủi: Ðó là bệnh nghiệp nên không phàn nàn, buồn rầu nữa.
Sau thời gian ngắn chấn chỉnh lại tinh thần, Tư Trời Biển đi kiếm việc, và được nhận vào làm trong một hãng chuyên làm đồ hộp. Tại đây Tư Trời biển quen người bạn mới đó là Hai Láu Cá. Tánh tình của Hai Láu Cá tốt thì có tốt, nhưng phải cái bệnh phong lưu. Tuy rằng có vợ nhưng gặp bà nào, cô nào anh ta cũng tán, đến độ các cô, các bà trong sở làm ai nấy cũng biết mặt. Ðiểm đặc biệt của Hai Láu Cá là ra ngoài đường thì tán gái, miệng mồm lia lịa, nhưng trong nhà Hai Láu Cá hết mực sợ và chìu vợ, vì thế mặc dầu bà vợ có nghe tiếng đồn ông chồng mình có máu ba mươi lăm, nhưng bà vợ cứ làm lơ.
Một hôm trời mùa Ðông tuyết phủ đầy, như thường lệ Hai Láu Cá đến chở bạn đi làm, nhưng không dè tới nơi mở cửa bước vào, thấy Tư Trờ Biển nằm đắp luôn mấy cái mềm, lò sưởi vặn lên nhiệt độ 75, vậy mà cứ rên hừ hừ, miệng đánh bò cạp. Thấy thế Hai Láu Cá đưa bạn đi bệnh viện. Sau khi được nhận vào phòng cấp cứu, và được chuyển đến phòng riêng cho việc điều trị lâu dài, thấy bạn nằm rên rỉ, Hai Láu Cá an ủi:
- Anh cứ nằm đây điều trị, bác sĩ ở Mỹ giỏi lắm, ba cái chứng bệnh lẻ tẻ nầy không nhằm nhò gì đâu, họ chích một mũi thuốc là khỏi ngay.
Ngừng một chút Hai Láu Cá nói tiếp:
- Thật ra tuy rằng anh độc thân nhưng mà tôi thấy anh có phuớc, vì ở đây đầy đủ tiện nghi hơn ở Việt nam nhiều. Ngày xưa tôi cũng mắc phải chứng bệnh sốt rét rừng như anh, nhưng tôi không có diễm phúc như anh nằm ở bệnh viện sang trọng như thế nầy đâu! Anh biết rồi, bác sĩ Việt Nam làm gì có thuốc như ở đây. Nhưng nói thì nói vậy, bù lại tôi cũng có cái may mắn khác. Hai Láu Cá đưa mắt nhìn bạn nói tiếp:
- Anh biết phép lạ gì xảy ra không?
Tư Trời Biển vừa rên hừ hừ vừa lắc đầu:
- Anh cứ nói đi, làm sao tôi biết được.
Nhìn về phương trời xa xăm, mặt tươi hẳn ra, Hai Láu Cá nói một giọng hết sức khoan khoái:
- Ngày xưa lúc tôi đang lên cơn sốt, thì có cô y tá vừa tới. Cô ấy trẻ mà sexy lắm. Lúc đó vì cơn sốt hoành hành làm cho tôi lạnh nóng bất thường, khổ sở vô cùng. Ðánh bạo tôi mới nhờ cô ấy ôm tôi một chút cho đỡ lạnh. Cô y tá đó trợn mắt nhìn tôi một hồi, nhưng không hiểu cô nghĩ gì, sau đó cô nhào vô ôm tôi thật chặt, và rồi cô thoa bóp khắp nơi trên cơ thể của tôi không chừa một chỗ nào. Thế là tôi hết lạnh, mà còn cảm thấy nóng hơn lúc bình thường, và cảm thấy khoẻ liền, thật là thần hiệu còn hơn thuốc tiên. Sau đó chúng tôi cưới nhau. Cô y tá đó chính là vợ tôi bây giờ anh biết không?
Nghe Hai Láu Cá nói thế Tư Trời Biển tở vẻ thèm thuồng ước ao, nhưng chậm rãi hỏi bạn:
- Hai đứa mình là bạn thân phải không?
Hai Láu Cá trả lời không suy nghĩ:
- Việc đó khỏi phải hỏi cũng biết rồi.
Tư Trời Biển hỏi tiếp:
- Tất cả cái gì của tôi là của anh có đúng không?
Thật tình là vậy, vì Hai Láu Cá thường thì chỉ thích xài tiền bạc, đồ đạc của bạn bè, nhất là Tư Trời Biển lúc nào cũng đối xử đẹp, nên không cần suy nghĩ Hai Láu Cá nói:
- Anh nói sao mà hợp ý của tôi quá đi à.
Tư Trời Biển vừa run vừa nói:
- Trong chỗ bạn bè thân thiết, anh đồng ý cái gì của tôi thì anh cũng có quyền xài, vậy cái gì của anh tôi có thể xài được không?
Hai Láu Cá không cần suy nghĩ:
- Việc đó anh không cần phải nói.
Tư Trời Biển cũng vẫn vừa run vừa nói:
- Mặc dầu biết vậy, nhưng việc nầy tôi phải hỏi anh trước. Anh có thể nào cho tôi nhờ một chút được không?
Hai Láu Cá nhanh nhẩu hỏi:
- Chỗ bạn bè anh cần gì cứ nói tôi rất là sẳn lòng đối với anh.
Tư Trời Biển vừa run vừa nói:
- Tôi nghe anh nói lúc anh sốt rét, anh nhờ chị ôm một chút liền hết bệnh. Vậy bây giờ nhờ anh kêu chị ấy đến đây ôm tôi một chút, và bảo chị làm như đã điều trị bệnh cho anh ngày xưa, chắc chắn bệnh tôi sẽ khỏi ngay. Lúc đó tôi không cần ở bệnh viện, mà cũng không cần bác sĩ của Mỹ nữa.
Nghe Tư Trời Biển nói thế, Hai Láu Cá dẫy nẩy:
- Anh nói cái gì, hết chuyện mượn hay sao mà anh đòi mượn bà xã tôi? Anh đừng hòng, chuyên đó không thể nào có được, không thể nào có được!!!
 
B- Nơi Ðầy Ðủ Tiện Nghi
            Từ khi định cư ở Hoa Kỳ, bất cứ là ai cũng phải chạy theo thời gian đồng hồ. Ðặc biệt là gia đình Khánh có ba đứa con nhỏ và hai vợ chồng tính ra là năm miệng ăn. Ðã vậy còn phải lo chi viện cho những người thân hai bên ở quê nhà, nên Khánh phải làm hai Job. Thấy chồng làm lụng vất vả, nên Thoa cũng thương nhưng không biết phải làm sao. Nhất là những lúc chồng đi làm về trễ, mà ba đứa con nhỏ, mỗi ngày sáng sớm chúng dậy chuẩn bị để đi học, nên nó ồn ào quá không cho Khánh ngủ. Thấy vậy một hôm, chờ đợi chồng về Thoa lo bữa ăn nhẹ cho chồng xong, Thoa ngồi xuống bên cạnh thỏ thẻ với chồng:
            - Anh à! Em thấy anh làm việc nhiều và vất vả quá, vì thế em muốn anh cần phải kiếm chỗ yên tịnh nghỉ cho khoẻ, chứ không thôi anh làm về trễ, mà sáng sớm nào mấy đứa nhỏ dậy đi học, nó ồn ào quá làm mất giấc ngủ của anh. Anh ngủ không đủ giấc, mà làm việc thì nhiều, em sợ anh sẽ bị bệnh quá!
            Nghe Thoa nói, Khánh liền hỏi:
            - Vậy theo em anh phải chọn chỗ nào bây giờ?
            Bằng giọng lo lắng Thoa nói:
- Thì chỗ nào anh thấy thích, không ồn anh ngủ được để anh có sức khoẻ thì anh cứ chọn.
            Nghe Thoa nói Khánh trả lời:
- Nếu vậy thì chỗ Bar bán bia ôm là anh thích nhất.
Thoa thật thà nói:
- Chỗ đó người ta bán bia, kẻ ra người vào, ồn ào còn hơn mấy đứa nhỏ ở nhà, làm sao mà anh ngủ cho được!
Khánh trả lời:
- Tại vì em qua đây, em chưa có đi đâu hết, nên em không biết. Như anh đây mấy chỗ đó anh biết rành lắm...
Thoa ngắt lời chồng:
- Nhưng mà em không muốn anh tới mấy chỗ ồn ào như vậy, anh sẽ mất ngủ, anh sẽ bệnh đó anh biết không?
Khánh nói:
- Em yên tâm đi không sao đâu! Thì đúng như em nói, mấy chỗ đó rất là ồn ào, nhưng mà anh thích vì nơi đó có đầy đủ tiện nghi lắm. Ðau lưng thì có người đấm lưng, khát nước có người bưng nước. khi mỏi thì dựa chỗ nào cũng mát mẻ, ngay cả nằm ngủ nằm chỗ nào cũng mềm mại rất là thích. Nói chung là đầy đũ tiện nghi, không thiếu một thứ gì.
Thoa trố mắt nhìn chồng:
- Thì ra từ lâu anh dấu em ... đồ mắc dịch...
-- o0o --