TẬP SAN DƯỢC SƯ

Nụ Cười Trên Môi
Thông Đức
--o0o--
           
Danh dự và thể diện con người ai cũng có, lẽ tất nhiên ai cũng phải giữ gìn thể diện của mình. Vì thế khi đi ra ngoài có rất nhiều người phụ nữ, một là giữ gìn thể diện, hai là muốn gây thiện cảm với mọi người nên họ không ngần ngại, tiêu pha một số tiền lớn để đắp vào thân những nhung lụa gấm vóc, đeo vào mình những vàng cùng ngọc, nhưng họ quên hẳn cái bộ mặt chua ngoa và ích kỷ, khó chịu của họ vẫn không thay đổi.
Ðối tượng của người phụ nữ là đàn ông thì bất cứ một người đàn ông nào cũng thế, nét mặt nụ cười của người đàn bà quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình, tuy nhiên xin nhắc nhỏ với quý vị, nếu như bà nhà đòi may một cái áo nhung, hoặc đòi một hột kim cương 4, 5 kara thì nên tùy theo khả năng mà lo liệu, vì bà muốn là trời muốn, chớ trả lời bà bằng câu nói: Nếu mà trả lời bằng câu nói:
- Bà hãy coi mà sửa cái bộ mặt chua ngoa và ích kỷ, khó chịu của bà đi.
            Nếu các ông mà trả lời bằng câu nói đó coi chừng các bà cho ngủ ngoài chuồng heo có ngày.
Ðối tượng của người đàn ông là phụ nữ, thì bất cứ người phụ nữ nào cũng thế, họ thích người đàn ông có tánh tình phóng khoáng, gương mặt vui tươi quan trọng hơn là quần áo bên ngoài. Tuy nhiên chúng tôi cũng xin lưu ý cho các bà, lâu lâu cũng nên làm mới lại tình cảm, bằng cách tặng nhau những cái gì đó, tuy rằng không đáng giá nhưng là phương pháp làm mới cảm tình, chớ không thôi các ông ra đường gặp cọp là cọp tha ngay thì chừng đó không biết tính sao...
Thật ra tánh tình, hoặc những vật phụ ngoại thân có tính cách làm đẹp một con người tuy là quan trọng, nhưng nụ cười trên môi là quan trọng hơn những nhung gấm lụa là, cho nên chúng tôi xin chia xẻ với quý vị câu chuyện xảy ra trong một gia đình, người đó là đệ tử quy y của tôi. Anh ta có khuôn mặt lầm lầm lỳ lỳ, ít khi nói chuyện với vợ. Ngoài giờ đi làm ở sở, về nhà anh ta chỉ nói chuyện với vợ khi ăn hoặc những điều gì cần thiết, thời giờ còn lại anh ta lo săn sóc những cây lan trong vườn lan của anh ta. Tình trạng đó kéo dài nhiều ngày, nhưng anh không có thì giờ hoặc không biết tạo cơ hội làm mới lại tình cảm, nên chuyện gì sẽ tới đã tới. Một hôm cô vợ mời anh ngồi và hỏi chuyện:
            - Tôi thấy anh ngày tối cứ lầm lầm lỳ lì, không tha thiết gì lo cho vợ con, thời giờ của anh, anh chỉ biết lo cho mấy cây lan của anh. Vậy tôi hỏi anh, anh thích lan hay là anh thích tôi?
            Nghe vợ hỏi anh trả lời:
            - Tôi thích lan rồi sao!
            Cô vợ nghe nói giận quá:
            - Nếu anh thích lan thì tôi ly dị để cho anh sống với mấy cây lan của anh.
            Kết quả là hai người ly thân, sau đó dẫn tới ly dị.
            Chỉ vì trên gương mặt không có vui tươi, chỉ vì không biết làm mới cảm tình cho nhau, chỉ vì không biết mĩm cười khi cần thiết, nên đã dẫn tới sự đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Ðây không phải là trường hợp đặc biệt gì đâu, mà là rất thường xảy ra trong cuộc sống ngoài xã hội, nhất là một xã hội có kỷ thuật cao, trong lúc tình cảm con người càng ngày càng thiếu trầm trọng.
Sự thật là cần nụ cười trên môi, tuy nhiên cái mĩm cười đó không phải là gượng gạo mà được đòi hỏi xuất phát từ con tim chân thành. Bởi vì khi mĩm cười với ai, tức là như nói với người đó, nếu là vợ của mình thì cái nhìn đó có ý nghĩa:
            - Tôi mến mình. Ðược gặp mình, tôi vui vẻ lắm, tôi sung sướng lắm...
Nếu là chồng của mình thì cái nhìn đó có ý nghĩa:
- Tôi mến mình. Ðược gặp mình, tôi vui vẻ lắm, tôi sung sướng lắm...
Nếu là người nào đó thì cái nhìn đó có ý nghĩa:
- Tôi mến anh, chị, em.... Ðược gặp anh, chị, em..., tôi vui vẻ lắm, tôi sung sướng lắm...
Như chúng tôi vừa nói, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rủ, ủy lạo được người, còn như nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi.
Tôi có một người bạn có tiệm buôn bán đồ tạp hoá ông nói:
- Ông thích mướn một cô bán hàng tuy là học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô có học với văn bằng cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng.
            Tại sao chúng ta thương loài chó? Tại vì loài chó biết tung tăng vui mừng đón rước chúng ta, và làm cho chúng ta vui lòng khi thấy chúng.
            Ðã có người từng bắt tay vào việc làm với một tấm lòng hoan hỷ vô biên và vì vậy mà họ thành công. Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỷ tiêu tan. Người đó chỉ làm đủ bổn phận thôi. Rồi tới chán nản. Rồi tới thất bại.
            Trong xã giao cũng vậy. Phải hoan hỷ giao du với người thì mới mong hứng thú người ta giao du với mình.
            Kinh nghiệm nầy xảy ra trong gia đình của đạo hữu Thân. Sinh khí trong nhà dường như bế tắc, nên cứ tới bữa ăn thì chồng một nơi, vợ một ngã, con một góc, ông ta có viết thơ hỏi chúng tôi là phải nên làm sao? Tôi đã khuyên đạo hữu đó nên làm như thế nầy:
            - Ðạo hữu hãy thực tập trong một tuần lễ, lúc nào cũng mĩm cười, gặp ai cũng mĩm cười. Sau một tuần lễ rồi biên thơ cho chúng tôi hay kết quả ra sao!
            Thì đây là kêt quả, một đạo hữu viết thư cho tôi kể lại như sau:
            - Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mĩm cười với nhà tôi. Từ sáng dậy cho tới khi đi làm, tôi ít khi nói chuyện với nhà tôi quá 12 tiếng. Trong thành phố Seattle nầy, có lẽ tôi là hạng người càu nhàu khó chịu nhất.
            Sau khi nhận thơ Thầy, và nghe lời Thầy khuyên, tôi thử thí nghiệm: Tuần Lễ Mĩm Cười và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa đám tang đó và quyết chí mĩm cười. Vì thế khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi giữ luôn như vậy trong hai tháng nay và tìm thấy nhiều hạnh phúc trong gia đình, hơn cả một năm vừa qua.
            Bây giờ gặp ai tôi cũng chào hoặc mĩn cười. Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, mà tôi chỉ khuyến khích, và khen ngợi. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và rán hiểu nỗi lòng của người khác. tôi biến thành một con người mới với niềm sung sướng, có lòng từ thiện, và được mọi người thương.
            Đó là kết quả của sự hành trì sau một thời gian thực tập của đạo hữu Thân, và đây là sự thành công của đạo hữu Châu một biện sự khôn léo nhất trong nghề bảo hiểm nói với tôi:
- Từ lâu tôi đã hiểu rằng với nụ cười trên môi, đi đến đâu chúng ta cũng được tiếp đó niềm nở. Cho nên trước khi vô nhà thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ đến tất cả những thứ tôi đang có là ơn trên ban cho tôi. Ý nghĩ đó tự nhiên làm nở một nụ cười trên môi của tôi, do vậy khi tôi gõ cửa nhà ai, thì mặt của tôi cũng tươi tỉnh như một đoá hoa. Có thể nói, một phần lớn, nhờ có nghệ thuật đó mà tôi thành công.
            Nhiều người trong chúng ta nghĩ là hành động lúc nào cũng theo sau tư tưởng, nhưng thực sự theo các nhà tâm lý học cho chúng ta biết rằng: Hành động và tư tưởng cả hai đồng thời phát động. Do vậy nếu chúng dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là chúng ta điều khiển tình cảm một cách gián tiếp..
            Từ trong chiều hướng nầy, chúng ta phải biết rằng, nếu một khi chúng ta đã mất vui rồi, muốn kiếm lại nó thì không cách nào có được giống như hành động nó đã có với chúng ta từ lúc ban đầu. Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Quả thật như vậy, như trường hợp hai người cùng ở một chỗ, cùng làm một nghề, gia sản ngang nhau, địa vị trong xã hội bằng nhau mà một người sung sướng, một người đau khổ là vì đâu? Vì tâm trạng họ khác nhau.
Tại Việt Nam, có rất nhiều người làm công vất vả trong những đồng ruộng dưới ánh nắng thiêu người, để đổi chén mồ hôi của họ lấy được 10 ngàn hoặc 20 ngàn đồng tiền Việt Nam, tương đương với một hoặc hai dollars mỗi ngày, nhưng chúng tôi đã từng thấy nhiều nét mặt vui tươi, như trên mặt các phú ông giàu có nhất của nước mỹ.
            Cũng tại Việt Nam, có lần chúng tôi cũng đã từng thấy độ khoảng 10 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạn lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn. Có đứa phải cõng mới lên. Tôi ngạc nhiên khi nghe chúng vui cười giòn giã, dường như là chúng thích thú trong việc leo trèo và chơi như vậy. Để đánh tan sự ngạc nhiên đó, một người coi sóc chúng giảng cho chúng tôi nghe:
- Môt khi em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu tay chân nó như rụng rời, nhưng rồi nó bình tĩnh lại, và cam lòng với định mệnh, cho nên nó cảm thấy sung sướng với hoàn cảnh hiện tại hơn so với những đứa trẻ mạnh.
Tôi quý mến những em nhỏ đó, các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.
Kinh nghiệm cho chúng ta thấy rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng, thật sự tôi đã có dịp nhận rõ điều đó.
Xin quý vị ráng để ý và nhớ thi hành, vì nghe hoặc đọc suông không có kết quả, những lời khuyên chí lý sau nầy của các bậc thầy như sau:
- Khi ở nhà ra ngoài đường, quý vị hãy ngước đầu lên và hít đầy phổi không khí và ánh sáng măt trời, mĩm cười với mọi người, với cảnh vật chung quanh, và thân ái siết tay với người quen biết. Ðừng mất thì giờ nghĩ tới những người:
* Nói xấu quý vị
* Những người có ác tâm làm nhục quý vị
* Những người chuyên bới vết tìm lông ...
Ðừng nên coi tất cả những người đó là kẻ thù của quý vị, mà hãy rán vạch rõ trong đầu mục đích mà quý vị muốn đạt và thẳng tiến đến lý tưởng đó.
Một khi quý vị đã nhận định kỷ những hành vi đẹp đẽ, cao cả mà quý vị muốn làm thì tự nhiên ngày tháng nhiệm mầu sẽ đưa cơ hội thuận tiện tới lần lần cho quý vị, và quý vị sẽ thỏa mãn với những gì mà quý vị muốn. Vì thế những rong rêu lặc vặc, cỏ rác bên đường cứ coi như cỏ rác thật sự bên đường, và chó sủa mặc chó, đường mình cứ đi.
Ðễ hổ trợ, và cũng là hành trang cho cuộc sống có ý nghĩa, quý vị hãy lựa chọn cho chính mình một đối tượng, nếu là Phật Tử thì quý vị có thể lựa chọn cho mình một hình ảnh, có thể là đức Phật Thích Ca, hoặc đức Quán Thế Âm Bồ Tát hay bất cứ một vị Bồ Tát, Tổ Sư, Thiền Sư hay những bậc thầy nào mà quý vị quý mến. Nếu là chư đồng hương thì quý vị có thể lựa chọn cho mình một danh nhân nào đó mà mình quý mến, rồi quán sát cho thật kỷ để in sâu vào tâm khảm của quý vị những hình dung nhân vật có tài năng trung tín và hữu ích mà quý vị muốn trở thành như những vị ấy. Ðiều đó đừng tưởng là hoang đường, nhưng sự thật về phương diện tâm lý rất hữu ích. Thời gian mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng đó sẽ lần lần thay đổi quý vị cho tới khi quý vị trở thành hẳn nhân vật đó. Sức mạnh của tư tưởng là quan trọng hơn hết, vì thế chúng ta hãy nuôi lấy một tâm trạng quân tử, can đảm, trung chính và vui vẻ.
- Là một tâm trạng của người quân tử, chúng ta sẽ sẳn sàng tha thứ cho những người vô ý hay cố tình nói xấu, kiếm chuyện, vu khống mạ lỵ, và nếu cần chúng ta sẳn sàng cứu vớt họ ra khỏi vũng bùn tham dục si mê.
- Là can đảm chúng ta sẳng sàng chấp nhận mọi chướng ngại để hoàn thành sự nghiệp tu học, tự lợi lợi tha.
- Là trung chính, chúng ta tập làm người cho đường hoàng, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, không vì những danh lợi phù phiếm giả tạo mà trở thành con người nô lệ.
- Là vui vẻ, chúng ta luôn luôn giữ nụ cười trên môi, cho dù đứng trước bất cứ một hoàn cảnh nào.
Chúng ta hãy tin tưởng rằng một khi đã có tư tưởng đẹp thì hành vi tất nhiên phải đẹp. Ðã có định hướng tất nhiên phải thành công, bởi vì bất cứ một lời cầu nguyện nào chân thành cũng được ơn trên gia hộ. Do vậy, một người có lý tưởng ủ ấp trong lòng sẽ cấu tạo nên những hành vi hợp với lý tưởng đó là điều chắc chắn.
Chúng ta biết rằng trong mỗi cái kén chắn chắn có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi người chúng ta ai cũng có một vị Phật sơ sinh, chỉ đợi nhân duyên thuần thục thì đạo quả sẽ viên thành. Vì thế chúng ta hãy ngước mặt nhìn lên, hảnh diện chúng ta là con người đã và đang đi trên con đường chân, thiện và mỹ cho nên nụ cười của chúng ta phải luôn luôn có mãi mãi trên môi. Bởi vì:
1- Một nụ cười chẳng mất vốn, mà lợi thật nhiều.
2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó.
3- Một người có nụ cười chỉ ở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho chúng ta nhớ suốt đời. Cho nên người Việt Nam chúng ta có câu ca dao rất hay:
- Mình về mình nhớ ta không
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười.
4- Kẻ phú quý tới bực nào mà không có nụ cười trên môi thì người đó cũng vẫn còn nghèo, còn nghèo hèn đến đâu mà sẳn sàng có nụ cười trên môi thì vẫn còn cái vốn vô tận.
5- Nụ cười gây hạnh phúc trong gia đình, nó là nguồn gốc những hảo ý trong thương nghiệp và là dấu hiệu của tình bạn bè.
6- Nụ cười có khả năng bồi dưỡng cho những người đang mệt nhọc, nó là những hình ảnh bình minh ấm áp cho những người đang sa cơ thất thế, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu và là liều thuốc nhiệm mầu nhất của tạo hóa để chữa lo âu cho nhân thế.
7- Nụ cười không thể mua được, không thể xin như khất thực được, không thể mượn được, mà cũng không thể ăn cắp được. Do vậy, nếu chúng ta cứ khư khư giữ nó và không cho nó xuất hiên trên môi, thì con người chúng ta chẳng có giá trị gì, nhưng nếu ta dùng nó tối đa thì giá trị của nụ cười sẽ trở nên vô giá.
Cho nên khi chúng ta gặp một người mệt nhọc không còn sức tươi cười với chúng ta được, thì chúng ta hãy mĩm cười với người đó đi. Bởi vì người nào không còn có nụ cười để tặng kẻ khác, thì người đó cần nhận nụ cười hơn ai hết.
Vậy nếu quý vị muốn được thành công trên đường đời, muốn sống cuộc sống hạnh phúc trong gia đình, và ngoài cộng đồng nếu quý vị muốn được mọi người thương mến, thì xin hãy giữ nụ cười mãi mãi trên môi.
--o0o--