Một Giấc mơ
Ðồng Nguyệt
--o0o--
 
Trên ngọn núi Pháp Ấn cao sừng sững, mây phủ quanh năm. Ðặc điểm trên ngọn núi nầy tuy cao nhưng không lạnh, chỉ mát dịu và cỏ cây xanh tốt thật hữu tình, Ngôi Thiên Long Tự trên trên đỉnh núi uy nghiêm giữa rừng cao vút, Trì Trụ ngôi chùa nầy là một vị Thượng Tọa đa tài. Giữa lưng chừng núi Pháp Ấn là nhà nuôi trẻ em tàn tật Hưng Long và Viện Dưỡng Lão Hương Từ, Giám Ðốc nhà nuôi trẻ là một thiếu phụ rất có lòng từ tâm, còn Viện Dưỡng Lão Hương Từ được trông coi bởi những vị ni sư trẻ và hiền. Tất cả những cơ sờ nầy được dựng lên sau giải trúng lô độc đắc 5,000,000.00 vào tay một thiếu phụ Hoàng Ngọc Bích người hiện là giám đốc nhà nuôi trẻ tàn tật.
Sinh hoạt của nhà nuôi trẻ tàn tật thật vui nhộn và hào hứng, ngoài những giờ vui chơi, các em còn được học văn hóa và thực tập Ðạo Tỉnh Thức nữa. Mỗi buổi sáng vào lúc 6:00AM trên máy phóng thanh cất lên một tiếng háy thật ấm và trong:
- Sáng rồi sáng rồi các em ơi
Chim hót trên cành cây
Mau dậy, mau dậy các em ơi
Mây trắng bay cuối trời
Kìa ngồi mau
Ðừng nằm lâu
Má lười thân như thế
Ðứng vùng lên,
Hát ầm lên,
Sáng rồi, sáng rồi
Sau khi được đánh tức bằng một bài hát thật dễ thương, các em được hướng dẫn vào thiền đường để thực tập thiền tọa và tụng một thời kinh ngắn. Sau điểm tâm sáng, mặc dầu tàn tật, có nhiều em không đi được phải ngồi xe lăn, vậy mà các em cũng được hướng dẫn để đi thiền hành(tùy theo mức độ tàn tật của các em, có huấn luyện viên tận tình giúp đỡ). Ðường đi thiền hành chung quanh nhà nuôi trẻ tàn tật được tráng xi măng, hai bên lối đi được trồng nhiều hoa hồng, hoa cúc, trà mi..v..v.. rất đẹp. Bên ngoài khu sanh hoạt là những vườn đào, mận, táo, cam, bưởi và những cây ăn trái khác nữa. Trên cành cây chim hát líu lo cả ngày, đôi lúc còn thấy có những con nai lạc đàng vào nơi chỗ có người cư trú đển tìm nước uống. Phong cảnh thật hữu tình lại hữu tình hơn. Sau giờ thiền hành các em học văn hóa(Tùy theo trình độ học vấn của các em có giáo sư chì dạy). Lớp học kéo dài hai tiếng đồng hồ đến mười hai giờ là buổi côm trưa và sau đó nghỉ ngơi. Hai giờ chiều các em được hướng dẫn vào lớp để học giáo lý và văn học. Sau cùng là giờ hoạt động thanh niên. Trong hai giờ nầy các em có thể chia xẻ những bài hát, những trò chơi, có khi các em còn ôn lại Semaphore và morse. Cơm chiều xong là giờ tự do, các em có thể làm home work, hoặc thêu, đan, làm thủ công. Tới 9 giờ tối các em lại tập họp vào chánh điện để tụng thời Tịnh Ðộ tối, trước khi chia tay chỉ tịnh. Bên cạnh chương trình giáo dục, mỗi tháng các em được hướng dẫn đi du ngoạn ngoài trời một lần. Trong dịp nầy các em có cơ hội ngắm cảnh thiên nhiên thật là thơ mộng:
            - Ta đi về thăn quê hương xứ lạ
            Có những cây tùng, cây bách sum xuê,
            Có con sông dài chảy quanh với con đê,
            Nước trong vắc thật núi rừng thanh tịnh
            Dưới chân núi là rừng tùng tĩnh mịch
            Ðường dốc quanh quanh
            Thẳng đến tận cao sơn,
            Sương sớm mây bay gió lạnh chập chờn,
            Tiếng chuông vọng u huyền,
Lời kinh ban sáng.
Diệu Pháp Liên Hoa,
Diệu âm bàn bạc.
Nhẹ vang vang hòa khắp cả không trung
Những nhà sư bước chân bước ung dung,
Thật thiền vị trên con đường sỏi đá,
Tiếng xào xạt lá trải dài trên lá,
Trên cầu ngang qua những đám mai gầy,
Ðỉnh núi cao lơ lững giữa trời mây,
Thật siêu thoát không còn là trần tục.
Thời biểu của nhà nuôi trẻ tàn tật ngày nào cũng giống nhau, giờ giáo lý được Giám Ðốc Ngọc Bích đảm nhận, riêng ngày Thứ Tư giờ giáo lý được Thượng Toạ Trụ Trì Chùa Thiên Long Tự đích thân tới giảng dạy. Thường thì tối Thứ Tư có khác hơn những buổi tối khác vì sau cơm chiều, tất cả đại chúng, chuẩn bị cho buổi thiền trà chứ không thời tịnh độ. Ngày Chủ Nhật các em được hướng dẫn đến Thiên Long Tự để tham dự ngày quán niệm.
            Sáng hôm nay cũng giống như sáng Chủ Nhật của mỗi tuần, các em quần áo chỉnh tề được hướng dẫn hai chiếc xe Bus của nhà nuôi trẻ(Bởi vì Thiên Long Tự nằm trên đỉnh Núi Pháp Ấn còn nhà nuôi trẻ tàn tật Hương Long và Viện Dưỡng Lão Hương Từ được xây trên lưng chừng núi, vì khoảng cách hơi xa nên mỗi lần di chuyển cũng cần phải dùng xe) Ðể đi Thiên Long Tự. Xe vừa dừng lại trước cổng Chùa đã thấy các cụ ở Viện Dưỡng Lão Hương Từ ra niềm nở đón chào các em. Các cụ tuy già mà mau chân thật. Các cụ đã đến Thiên Long Tự cả giở đồng hồ rồi, cụ nào cũ nấy cũng thật hồng hào và vui tuơi, chứng tỏ các cụ có thật nhiều an lạc trong tâm hồn. Trong chiếc áo tràng rộng thênh thang, các cụ hết vò đầu đứa trẻ nầy lại bắt tay đứa bé khác. Có cụ lại còn ôm chúng vào lòng mà hôn trông thật ngọt ngào âu yếm những cử chỉ thân thương đó đã xóa bỏ được những ngăn cách giữa thế hệ già và thế hệ trẻ, Thật là hạnh phúc cho các em cô nhi tàn tật.
Chánh điện Thiên Long Tự có thể chứa đến 2000 người. Hôm nay ngoài số chư Tăng Ni và Phật Tữ Thường trú trên ngọn núi Pháp Ấn, Chùa Thiên Long còn đón tiếp cả ngàn Phật Tử nam phụ lão ấu từ mọi nơi tụ tập về tham dự ngày quán niệm.
Trước khi bắt đầu cho ngày quán niệm tất cả mọi người được thầy hướng dẫn cách thỉnh sư theo truyền thống nghi lễ của người Phật Tử, và cách đi kinh hành cho nhịp nhàngt heo điệu khánh mõ, và niệm danh hiệu Phật, vì cách đi kinh hành cũng là một nghệ thuật thúc liễm thân tâm và tầm mức quan trọng không kém nếu chúng ta so sáng với các phương pháp tụng kinh, ngồi thiền. Khi buổi quán niệm bắt đầu, bầu không khí trong Chánh Ðiện thật yên tịnh, từng cử chỉ chắp tay, từng khuôn mặt trẻ trung của các em trong Viện Tàn Tật, cho đến các cụ già trong Viện Dưỡng Lão và tất cả các Phật Tử thật là trang nghiêm. Giữa điện Phật hùng vĩ, thoảng thoảng trầm hương đã làm cho mọi người có những cảm giác thoát tục. Trong buổi quán niệm, lời thuyết pháp của Thượng Toạ Trụ Trì Khi nhặc khi thưa, khi trầm, khi bổng đã lôi cuốn thính giả vào chủ đề bài pháp Tam Pháp Ấn một các trọn vẹn. Sau bửa cơm trưa im lặng, tất cả đại chúng đã quay quần vòng tròn quanh thầy trong giờ thảo luận, Mọi người đã chia sẽ những niềm vui nổi khổ của nhau rất nhiều, Nhưng trong đó có: Một ông chồng sống gần vợ 10 năm trời, nhưng vì không khéo léo nên đã vô tình gieo trong người vợ những cục nội kết thật to thật lớn theo năm thán cũng được giải tỏa. Một số sinh viên trẻ nhờ không khí cởi mở tu học, nên hôm nay đã nói lèn được niềm đau nỗi khổ vì bị cha mẹ ép duyên, môt em học sinh khác bị cha mẹ giữ gìn kỷ quá, không có một tự do nào đến muốn nghẹt thở... Toàn thể đại chúng im lặng lắng nghe, và cố gắng vận động hết sự thông minh hiểu biết của riêng mình, ngõ hầu có thể góp ý chia xẻ với những người bạn cùng tu trong ngày quán niệm.
Học giáo lý Ðạo Phật là một việc, nhưng đem giáo lý của Ðạo Phật để thực hành trong cuộc sống hằng ngày ngỏ hầu chúng ta có nhiều an lạc, hạnh phúc trong cuộc sống, mới là điều quan trọng. Nếu chúng ta ai ai cũng luôn luôn nhớ rằng đời người thật ngắn ngủi, dù rằng có kéo dài cuộc sống tới trăm năm hay nhiều hơn nữa, chung quy cũng đi vào Lục Mộc Hộp mà thôi(sáu miếng ván hòm). Vì vậy chúng ta hãy vui với những gì hiện có trong tầm tay, nếu để cho những an lạc đó mất đi rồi thì khó mà gặp lại. Ðức Phật dạy: Làm được thân người rất khó, nhân duyên gặp Phật lại càng khó hơn, vậy mà ngày nay chúng ta may mắn làm người, lại được học hỏi giáo lý của Phật. Hơn nữa, lại còn may mắn được gặp thầy hướng dẫn tu học, bạn đạo hiền lương thật là phước báo đã có sẳn từ đời kiếp nào rồi. Những hạnh phúc đó chúng ta phải làm cách nào để vạch con đường giữ gìn sự may mắn đó đừng để mất. Ðể trợ duyên cho việc vun trồng phước báo, về tinh thần chúng ta phảỉ cố gắng tu học, về bản thân chúng ta phải tạo nhiều việc Thiện, có như vậy thì y báo và chánh báo mới tròn đầy.
Sau thời thảo luận là buỗi thiền trà, các cụ thì hò, các em thì phụ họa đại chúng đánh nhịp, giọng ca của chị Minh Trí không thua kém gì giọng ca của ca sĩ Thanh Tuyền, còn nữa em Xuân, anh Dũng và nhiều ngưòi khác nữa, cứ thế mà tiếp tục chương trình. Người nào hát cũng hay diễu cũng khá, cho nên các cụ trong Viện Dưỡng Lão Hưng Từ thì thầm với nhau: Hay thế thì phải gọi Thiên Long Tự By Night mới đúng đấy( Từ Chữ Paris By Night). Thiền trà được chấm dứt sau khi em Kim Phượng hát bản nhạc. Em lễ Chùa nầy). Bản nhạc nói lên tình yêu của đôi thanh niên nam nữ từ nhiều kiếp: Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai và những kiếp sau:
            - Chuyện ngày xưa
            Anh gặp em đi lễ Chùa,
            Lòng nghe nao nao khi thuở gặp nhau,
            Hai đứa ta ước hẹn tâm đầu,
            Rồi cùng nhau ta xây nhịp cầu.
            Một ngày Xuân,
            Anh đưa em đi lễ Chùa nầy,
            Em tâm thành,
            Nguyện cầu lên Ðức Bổn Sư,
            Anh lặng nhìn dáng hình em quá trầm tư,
            Mà lòng anh,
Thưong em thương trìu mến,
Một bóng hình tuyệt đẹp quá trang nghiêm.
Ngày đầu Xuân
Anh cùng em đi lễ Chùa nầy,
Dưới nắng vàng tà áo trắng tung bay,
Ðôi bướm vàng,
Bây chừ đã ngũ say,
Và ngàn hoa, như thẹn thuồn khép kín,
Chỉ còn gì?
Chỉ còn nhịp con tim.
Ngày đầu Xuân,
Anh đưa em đi lễ Chùa nấy
Dưới nắng vàng,
Tà áo trắng tung bay,
Khóm tre già,
Theo gió cũng lung lay,
Anh thấy anh, tháng ngày vui rộn rã,
Mộng bình thường,
Mình mãi mãi bên nhau.
Từ ngàn xưa,
Yêu em đến tận ngàn sau
Dù tình đời,
Tình đời có ra sao,
Anh với em,
Hai người cùng đi lễ,
Lễ Chùa nầy,
Em an ổn niềm tin.
Tiếng pháo giao thừa nổ thật lớn, đã giúp tôi choàng tỉnh giấc sau một giấc chiêm bao dài đầy hạnnh phúc. Ước mong giấc chiêm bao nầy sẽ trở thành hiện thực trong đời sống, ngõ hầu chia sẻ được một phần nào nổi bất hạnh của những đức bé tàn tật trên hoàn vũ nầy.
-- o0o --