Lá Lành Ðùm Lá Rách
Ðồng Nguyệt
--o0o--
 
Ðang ngầu nghiến ly đậu đỏ bánh lọt, Giác Hải nghe thoang thoảng có tiếng gọi mình từ phía bên kia đường. Không cần suy nghĩ nhiều, Giác Hải cũng nhận ra, đó là tiếng nói của con nhỏ bạn Tố Phượng, ca sĩ chính của đài Tiếng Nói Phật Giáo BanMeThuột mà cũng là người bạn thân khi còn chung lớp ở bậc tiểu học tới giờ. Tố Phượng và Giác Hải cùng là huynh trưởng của GÐPT Quãng Hương sinh hoạt duới mái chùa thân yêu Khải Ðoan từ bao năm qua.
Còn dõi mắt tìm kiếm thì Tố Phương đã đứng lừ lừ trước mặt từ lúc nào:
- Ê! Giác Hải, mầy bớt ăn lại được không? Mấy bữa nay bão lụt Miền Trung đang hoành hành. Huế, Quảng Bình, Quảng Ngãi... nước tràn đầy nguời dân đang sống trong cảnh màn trời chiếu nuớc. Riêng hai tỉnh A Sa và A Lưới nước ngập lên hơn sáu thước, hiện nay đã có gần 600 người chết trên 1000 người mất tích hơn cả 1,000,000 người không có cơm ăn áo mặc, không có cả nơi cư ngụ, mày không san sẽ nổi đau chung mà đứng đó cứ lo ăn hoài. Ðồ con quỷ chỉ biết có ăn thôi.
Nghe bạn nói, Giác Hải há hốc miệng, tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, không cần kính hiển vi Tố Phương cũng thấy được qua hàm răng trắng ngần của Giác Hải là một miệng đầy đậu đỏ bánh lọt, mà nàng mải nghe nên chưa kịp nuốt. Tố Phượng nói tiếp:
- Ê! Giác Hải, mầy có ngậm miệng lại không? Hả miệng hoài ruồi chun vô miệng mầy rồi sanh sôi nẩy nở ra một đại gia đình họ ruổi chừ!
Nghe bạn nói Giác Hải trực nhớ, nàng ngậm miệng lại và nốt vội những hột đậu đỏ chưa kịp nhai nhừ, và cằn nhằn bạn:
- Tố Phượng sao mầy ác quá! trời đánh cũng tránh bữa ăn mà mầy, mầy làm tao nuốt vội như vầy nhở mai kia mốt nọ có đau bao tử thì mầy là thủ phạm đấy.
Nghe bạn nói Tố Phượng xuống giọng:
- Mấy hôm nay mầy có nghe chị Các đoàn trưởng Thiếu Nữ yêu cầu nên bớt cafe sáng để dành tiền cứu trợ đồng bào bão lụt Miền Trung không ?
- Sao không! Tai tao đâu có điếc đâu à. Nhưng chị Các kêu mọi người bớt cafe sáng, mà tao có uống càfe đâu mà mầy bảo bớt. Những người ghiền cafe như mầy thì lo bớt uống đi, để mà lấy tiền làm phước.
Ngưng một giây uống tiếp miếng nước chè còn sót lại, Giác Hải nói tiếp:
- Riêng tao chỉ thích ăn chè thôi, nên tao khỏi bớt cafe.
Biết Giác Hải là một cô gái liếng thoắng, lịch thiệp ưa chọc ghẹo, Tố Phượng không nhịn được, thế là một tay cầm sách vở, còn tay trái đang rảnh rỗi, nàng vội chuyển nhanh qua bắp tay trắng ngần của Giác Hải, véo cho một cái đau điếng. Bị véo bất ngờ, đau quá Giác Hải la oai oải.
- Bớ người ta có án mạng, con nhỏ Tô Phượng đang đóng vai Hoạn Thư giết người đây, Bớ người ta cứu tôi, bớ...bớ....
            Còn đang định la cầu cứu tiếp, nhưng Tố Phượng đã nhanh lấy tay bịt kín miêng bạn lại:
- Mầy làm trò con khỉ gì mà la dữ dzậy, con quỷ!
            - Không la to, nhỡ mầy lỡ tay véo đau quá, chết tao thì sao hở?
            Tố Phượng xuống nước:
            - Thôi không giỡn nữa ngồi xuống đây đi, tao có chuyện lớn muốn nói với mầy đây.
Giác Hải nghe bạn nói có chuyện lớn, nên nàng lè lưỡi ra:
- Chuyện lớn, eo ơi ghê quá!
Tố Phượng lên mặt người lớn:
- Ðã nói không giỡn nữa mà!
Tố Phượng nuốt nước bọt rồi nới tiếp:
- Mấy bữa nay chương trình cứu trợ của mầy đi đến đâu rồi?
- Không giởn thì thôi, sợ ai mà không nghiêm chỉnh chứ! Mấy bữa nay theo kế hoạch bớt càfe sáng để gọi là: Một miếng khi đói bằng một gói khi no, của tuy tơ tóc nghĩa so nghìn trùng của chị đoàn trưởng Thiếu Nữ đưa ra, nhằm hỗ trợ tinh thần cứu trợ nạn nhân bão lụt Miền Trung, tuy tao không uống cafe, nhưng cũng bớt mấy chục ly chè rồi. Hôm nay thèm quá chịu không nổi, nên tao mới lén lén trốn cái tâm từ bi ra đây ăn đại một ly cho đỡ ghiền, không ngờ lại gặp con quỷ dữ như Hoạn Thư của mầy. Thôi thì ngày mai tao không ăn chè nữa. Còn việc vận động đóng góp từ phía đồng bào thì tao đã xin được hai bao quần áo cũ và một số tiền mặt.
- Tốt đấy, như vậy mới đúng một con người trọn vẹn chứ, có tâm, có trí, và từ bi.
- Thôi chị hai, đừng cho em uống nước đường! Ngưng lại cho em nhờ, chị khen quá lỗ mũi em nở to như quả cà chua thì xấu em.
- Ừ thì không khen nữa, nhưng mầy cũng nên cố gắng vận động thêm nhiều nhiều chút nữa. Mầy làm việc giỏi, rồi hôm nào tao đãi mầy ăn một chầu điều lộn hột.
Nghe nói đến trái điều lộn hột, Giác Hải thèm chảy nuớc miếng, nhưng nàng trực nhớ năm ngoái, cũng vì ăn điều lộn hột mà miệng của nàng sưng vù, vì thế Giác Hải nói:
            - Mầy lại muốn hại bạn cái gì nữa đây. Bộ mầy thấy miệng tao đẹp rồi ganh, nên dụ đến nhà mầy ăn điều lộn hột, để miệng tao sưng vù xấu, giống như năm ngoái phải không ?
            - Con nhỏ nầy có ý nghĩ xấu cho bạn! Tao đãi điều lộn hột không biết ơn còn nói nầy nói nọ nữa. Năm ngoái nguyên nhân miệng mầy sưng vù là tại mầy mà thôi.
            - Tại tao sao? Mầy nói đi, tại sao lại tại tao chứ?
            - Chứ không phải sao! Tao đã thương bạn dẫn đến vườn nhà khoản đải nguyên một cây điều lộn hột cho mầy trèo lên lựa chọn. Trên cây có rất nhiều trái điều chín ngon ngọt không chịu hái ăn, mầy cứ lựa toàn trái sống bỏ vào miệng mà nhai không sưng sao được, không phải tai mầy thì tại ai chứ?
            Nghe bạn nói Giác Hải xuống giọng:
            - Tại hồi đó tao đâu có biết trái đào nào chín đâu à. Ðược làm khỉ trèo lên cây là vui rồi. Trái điều nào trông thấy được được thì cứ hái bỏ vào miệng thôi, bây giờ kinh nghiệm tao sẽ không làm như vậy nữa.
            - Vậy bây giờ kinh nghiệm rồi thì mầy tính làm sao?
            - Tao tính như vầy nè. Nếu mầy đãi tao thì cả hai cùng trèo lên cây, mầy lựa trái nào chín ngon ngọt hái đưa tao ăn dùm cho.
            - A! con nầy khôn quá hả? Mầy ăn gì mà khôn quá chừng chừng vậy hả Giác Hải.
            - Bộ mầy không biết tao ăn gì à? Con nhỏ nầy mặt mày dòm trông thông minh mà chậm hiểu quá!
            Tố Phượng ngạc nhiên:
            - Mầy ăn gì?
            Giác Hải trả lời tỉnh bơ:
            - Mầy ngu quá, tao ăn cơm chứ ăn gì? Trả lời xong Giác Hải cười hả hả, mau chân chạy nhanh dưới sự đuổi bắt của bạn.
 
-- o0o --