Chuyện Vui Cười
Tường Vi
--o0o--
           
Tham Thì Thâm
            Trong một quán trọ, có hai vợ chồng ông chủ rất tham lam, trong vùng, và khách xa gần ai cũng biết. Tuy nhiên vì đó là một gian nhà trọ duy nhất cho khách đi đường qua lại cư trú, cho nên ai đi lỡ đường cũng phải ghé vào.
            Một hôm, lúc trời nhá nhem tối, có một người lái buôn quay gánh hàng trông có vẻ đồ sộ. đến nghỉ trọ. Mụ chủ vốn đã lắm mưu nhiều kế gian tham, cho nên vừa trông thấy gánh hàng bác lái buôn, mụ tối mắt lại. Ngay tức khắc, mụ liền bàn thảo với ông chồng yêu quý để tìm cách chiếm đọat sỡ hữu của người lái buôn kia. Sau khi bàn thảo cả hai vợ chồng quán trọ kia nhất trí chọn phương pháp, làm thế nào đó cho người lái buôn tự bỏ đồ lại, tức là họ được của nhưng cũng không phạm pháp, do vậy ông chồng hiến kế:
            - Trong bữa ăn phải cho ông khách ăn thật nhiều rau lú. Thứ rau nầy rất ngon, ai mà ăn vào rồi thì trong lòng quên hết tất cả các sự đời, y như lúc còn trẻ thơ.
            Nghe chồng nói như thế, cho nên bao nhiêu rau lú trong nhà hàng hôm đó, mụ chủ quán đều trưng dụng vào các món thức ăn. Nghĩa là: Nấu canh cũng rau lú, mà xào cũng rau lú. Luột cũng rau lú, mà gỏi cũng trộn luôn rau lú vào .......
            Bác lái buôn thấy chủ quán thết đải rất nồng nhiệt, vì thế trong lòng rất khoan khoái, nên cứ vừa ăn vừa cảm ơn luôn miệng. Ăn cho đến nổi muốn bội thực .... Vì ăn no quá cho nên bác lái khó ngũ, vì thế cứ trằn trọc mãi .....
            Hai vợ chồng chủ quán, sau khi cho khách ăn rồi trong bụng chắc mẩm, vì hôm nay sẽ thừa hưởng một gia tài đồ sộ mà không phải tốn công sức làm lụng vất vả. Vì nóng lòng như thế, cho nên hai ông bà cứ thấp thỏ trông chừng bác lái buôn. Đêm càng về khuya, nhưng thấy bác lái buôn chưa ngũ, cứ trăn qua trở lại lin hồi ... Hai ông bà chủ quán cứ chờ mãi cho nên ngũ thiếp lúc nào không hay. Đến khi giậc mình tỉnh giấc, thì không thấy bác lái buôn đâu cả. Hai ông bà chủ quán nghĩ chắc:
            - Thế nào anh lái nầy cũng bỏ quên gánh hàng ở đây, phen nầy nhà ta giàu chán.
            Nghĩ xong hai ông bà chủ quán chạy vào nơi bác lái buôn nằm tìm kiếm. Hết lục soát trong chăn chiếu thì dưới gầm giường...... nhưng cả hai ông bà đều không thấy vật gì bỏ lại. Mụ chủ quán thất vọng phàn nàn:
            - Tôi đã cho nó ăn rau lú nhiều như vậy, tại sao nó không lú ruột lú gan, chẳng bỏ quên thứ gì cả.
            Nghe vợ phàn nàn, ông chủ quán nói:
            - Tôi chắc chắn thế nào nó cũng quên, bởi vì tôi biết rau lú là loại rau rất linh nghiệm, tôi mà có được tài sản như ngày hôm nay cũng đều nhờ vào loại rau lú nầy.
            Nói xong tự chính tay ông khám xét lại chỗ bác lái buôn nằm, bổng dưng ông kêu sửng sốt:
            - Ối giời ơi, nó quên ..... Ối giời, ối giời ơi, nó quên.... Nó quên cái kiểu nầy thì tệ hại quá đi.
            Mụ chủ quán cứ nghe chồng la hoảng: Nó quên mà không nói nó bỏ quên cái gì, vì chính mụ cũng đang nóng lòng thu nhặc tài sản của lão lái buôn bỏ quên, cho nên nóng tiết quát tháo:
            - Thế thì nó quên cái gì mới được!
            Ông chủ quán tức giận quát:
            - Nó quên trả tiền cơm và tiền trọ mụ có biết chưa???
-- o0o --